09
Hạ Lệ không hề che giấu đi dục vọng muốn chiếm hữu của cô ấy, cuối cùng đã khơi dậy sự nghi ngờ của hai người đàn ông.
Lần này, họ không còn chất vấn tôi nữa, mà là chất vấn Hạ Lệ.
Lúc đi ngang qua hậu trường, Phó Vũ và Thẩm Khoát bất ngờ giữ chặt cánh tay tôi lại, hai cặp mắt nhìn chằm cằm vào tôi, sắc mặt khẩn trương:
“Cậu cùng Hạ Lệ có quan hệ gì?”
Hạ Lệ đột nhiên từ đâu chạy đến, ôm chặt lấy cánh tay của tôi, bắt đầu luyên thuyên:
“Tôi với chị ấy có quan hệ gì, hai người nhìn không ra sao?”
“Các người vẫn chưa biết nhỉ? Giường của chị ấy thơm lắm đấy. Hôm qua tôi suýt chút nữa ngủ quên, vẫn may là tôi gọi chị ấy dậy.”
Phó Vũ tiến lên vài bước, vẻ mặt gần như suy sụp, gầm nhẹ:
“Chơi tôi có vui không? Tôi theo đuổi cậu bao lâu rồi, giờ cậu lại nói với tôi là cậu thích con gái? Hạ Lệ, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”
“Còn nữa Ôn Nhượng, anh mới là vị hôn phu của em!”
Tôi ngạc nhiên trước sự mặt dày của Phó Vũ.
Trong lúc anh ta theo đuổi Hạ Lệ đã nói rằng, hai chúng tôi chỉ là hôn nhân thương mại, muốn được hủy hôn, rồi đến khi anh ta phát hiện mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của mình thì anh ta lại muốn làm vị hôn phu của tôi.
Lúc này, hệ thống của Hạ Lệ đột nhiên lớn tiếng nói:
[Đỉ mẹ, sao lại to tiếng với chị đẹp như thế hả? Đánh nó!]
Giọng điệu vừa thân vừa quen này, vừa nghe là biết đàn em được đào tạo riêng của Hạ Lệ rồi.
Ngay cả hệ thống còn bị Hạ Lệ dạy hư như vậy cơ à?!!
Hiện tại đã lộ, Hạ Lệ cũng chẳng buồn muốn giấu nữa.
Cô ấy gầy trơ xương, khoác lên vai tôi, giọng nũng nịu:
“Vậy lúc anh bỏ rơi chị ấy để theo đuổi tôi thì sao, anh có nghĩ đến chị ấy chưa? Anh theo tôi, tôi theo chị đẹp, có vấn đề gì sao?”
“Vị hôn thê của anh thì sao? cho dù là vợ – –”
“Tôi cũng nguyện ý lấy chị ấy…”
Phó Vũ tức điên lên rồi, tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng bị biến mất, cảm xúc phẫn uất như dòng nước lũ tràn qua mắt hắn, dường như sắp vỡ đê.
“Hạ Lệ, hành vi này của cô chính là làm tiểu tam! Ôn Nhượng, cha mẹ sẽ không đồng ý cho hai người bên nhau, em chỉ có thể gả cho anh!”
Tôi còn chưa nói gì thì cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Lệ đã mắng anh ta:
“Uống nhiều nước t.iểu ngựa chút đi, anh kiêu ngạo thế à, may là chị hiền chứ anh gặp tôi là tôi cho anh thừa chếch thiếu sống rồi.”
“Tiểu tam cái bà gì, người không được yêu mới chính là tiểu tam!”
“Các người một tên cứ giả vờ làm kẻ đàng hoàng, còn phải dựa vào chị mới có cái ăn, không nghĩ tới ân tình cùng nhau lớn lên thì thôi, anh có tư cách gì mà xứng đôi với chị ấy kết hôn? Dựa vào cái xưởng rách của nhà anh á, hay dựa vào việc anh vừa bưng chén cơm lên đã mắng mẹ người ta vô sỉ?”
“Còn anh Thẩm Khoát, tiền tiêu vặt của anh đều do cha mẹ chị ấy đưa cho, anh lấy tư cách gì mà ép chị ấy nhường giải thưởng cấp quốc gia lại cho tôi?”
Phó Vũ và Thẩm Khoát giận đến phát run, ngay cả nói cũng không nên lời.
“Cô…. hai người….”
Sau đó, tôi không thể nghe rõ họ đã tranh cãi gì nữa.
Tôi chỉ nhớ mình bị Hạ Lệ ôm đến ngây người, bàn tay của cô ấy đan chặt vào tay tôi, các ngón tay đan vào nhau, từ đầu đến cuối đều không hề buông ra.
Những gì cô ấy nói trong khi nhảy khiến cho tôi lệch nhịp, thích tôi, tại sao cô ấy lại thích tôi?
Ngay từ lần đầu tiên nghe được tiếng lòng của Hạ Lệ, tôi đã biết cô ấy là một người khác thường.
Cô ấy liên tục dành cho tôi những lời khen có cánh, mặc dù nó làm cho tôi hơi xấu hổ, nhưng tôi thật sự chưa từng coi trọng những lời nói đó.
Ngay cả thế giới này cũng là giả, vậy thì cái gì mới là thật đây?
Nhưng khi cô ấy đỏ mặt nói ra câu kia, tôi lại có cảm động muốn khóc.
Khi nói ra điều đó, cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Thật ra tôi đã nghe thấy cô ấy nói vào tối đó, cô ấy thì thầm với tôi rằng:
“Em yêu chị.”
10
Sự việc gây nên náo loạn quá lớn, tôi trực tiếp đem hành vi xấu xa của Phó Vũ và Thẩm Khoát cho bố mẹ tôi.
Họ giận đến mức lập tức muốn tuyên bố hủy bỏ hôn ước và ngừng hợp tác với gia đình hai người họ.
Thẩm Khoát bị cha mẹ đánh cho một trận và tuyệt vọng đuổi cậu ta ra nước ngoài.
Phó Vũ lại giống như bốc hơi khỏi thế gian này, không còn xuất hiện ở trường học nữa.
Sau hôm đó, tôi nhất thời không biết phải đối mặt với Hạ Lệ như thế nào.
Cô ấy vẫn giống như trước đây, mỉm cười với tôi mọi lúc mọi nơi, và luôn tạo cầu vồng ở trong lòng với tôi.
Mỗi khi tôi nhìn thấy cô ấy, tâm trí tôi sẽ tự động nhớ lại cảnh cô ấy tỏ tình với tôi.
Bất đắc dĩ, tôi đành phải tránh mặt cô ấy, chủ động chuyển qua chỗ ngồi khác.
Hạ Lệ không ngăn cản tôi, nhưng cô ấy mỗi ngày đều chán nản, ngay cả mấy cái suy nghĩ vớ vẩn cũng không còn nữa.
Tốt.
Tôi đã quen với việc cùng Hạ Lệ về nhà và giờ đây một mình đi trên đường ngược lại làm tôi cảm thấy không được tự nhiên.
Tôi buồn bã, dùng chân đá mấy viên sỏi ở ven đường, và giây tiếp theo, mắt tôi đã bị che lại bởi một miếng vải màu đen.
???
“Im lặng, anh sẽ không động đến em.”
Người phía sau đang kề d.ao vèo eo tôi, dù cố tình hạ thấp giọng nhưng tôi vẫn nhận ra giọng nói đó là của ai.
‘Phó Vũ?”
Hô hấp của hắn có chút chậm lại, bỗng nhiên tay run rẩy, mũi d.ao xoẹt nhẹ qua làn da mịn màng của tôi, khiến cho tôi run lên bần bật.
“Nếu như em đã nghe ra là anh.”
Giọng hắn run run, giống như sợ bị người ta phát hiện.
“Anh đã đi theo em rất nhiều ngày, nhưng Hạ Lẹ luôn ở bên cạnh em, anh không có cách nào tới gần em, đành phải nhân lúc cô ta không có ở đây mà tìm em. Anh đã không còn cách nào khác, Tiểu Nhượng, em tha thứ cho anh được không?”
“Cha mẹ em muốn hủy hôn, nhưng em biết đấy, gia đình anh sẽ không thể trụ được nếu không có vốn đầu tư từ nhà em, Tiểu Nhượng, Tiểu Nhượng, cầu xin em, hãy tha thứ cho anh có được không?”
Ồ, thì ra là cha mẹ tôi đã ra tay.
Anh ta cầm con d.ao run lẩy bẩy, tôi sợ anh ta cầm không cẩn thận mà đâm trượt vào người tôi, liền cẩn thận mà an ủi hắn.
“Anh bỏ d.ao xuống trước đi, tôi bảo đảm, tôi sẽ không…Hạ Lệ?”
Phó Vũ nghe thấy tiếng, vội quay đầu nhìn lại, và trong lúc sững sờ, anh ta đã bị Hạ Lệ đá ngã xuống đất.
Hạ Lệ kéo tôi dậy:
“Mau chạy!”
Cô ấy kéo tôi và chạy thật nhanh ra ngoài, chạy đến khi cổ họng tôi bắt đầu đau thì cô ấy mới dừng lại.
Bốn phía đều là những gỗ ván đã bị bỏ hoang, đoán chừng là một công trường xây dựng cũ nào đó.
Lúc này tôi mới nhận ra, trên vai cô ấy có một vết d.ao.
Hạ Lệ cũng nhìn thấy, còn thản nhiên nói:
“Không sao, vết thương nhỏ ý mà…”
Tôi cố kìm nước mắt, nhưng không nhịn được mà vẫn rơi xuống, tôi vừa khóc vừa mắng cô ấy:
“Vết thương như này mà nhẹ gì? Đây mà là vết thương nhỏ à? Có phải đợi đến lúc bị đâm rồi mới là bị thương à? Rõ tôi đã cố gắng né rồi mà sao cậu lại đột nhiên xuất hiện thế hả? Tại sao lại cứu tôi? Hạ Lệ, cậu rốt cuộc muốn tôi phải làm sao đây?”
Cô ấy bị tôi mắng cho đến ngốc, theo bản năng muốn ôm đôi vào trong lòng mà dỗ dành:
“Chị à, đừng khóc mà.”
Cô ấy có thể nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng chuyện dỗ dành con gái nhà người ta đâu có biết.
Chỉ liên tục nói tôi đừng khóc, nói xong chính mình còn khóc to hơn tôi.
Aisss chếch tiệt! cảm giác tấu hề không hiểu sao lại xuất hiện.
Tôi: “Sao cậu lại khóc?”
Hạ Lệ vừa khóc vừa nói:
“Xin lỗi chị, em quá lo lắng cho chị, nên mới đi theo chị, thật sự em không có cố ý.”
“Có phải do em thổ lộ với chị nên chị mới tránh mặt em đúng không?”
“Em xin lỗi, chị đừng ghét em có được không? Em, em thật sự chỉ vì quá thích chị…”
Lần này tôi không thể lừa dối chính mình nữa.
Tôi lặng lẽ lau nước mắt cho cô ấy, từng chút từng chút một, lau đi sự đau đớn và cay đắng của cô ấy.
Một lần nữa, khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cô ấy:
“Cậu biết gì không? Tôi có thể nghe thấy được cậu đang nghĩ gì. Từ đầu đến cuối tôi có thể nghe hết được suy nghĩ của cậu.”
“Tôi biết tôi là nữ chính, cậu là nữ phụ độc ác, tôi biết cậu có hệ thống, tất cả mọi chuyện tôi đều biết hết.”
“Nhưng tôi không biết tình cảm này sẽ như nào.”
“Hạ lệ, không phải tôi không tin cậu, tôi chỉ là không thể nào chấp nhận được thế giới này là giả, lấy tôi làm sao mà tin tưởng cậu được đây?”
Hạ Lệ sụt sịt, trán cô ấy nhẹ nhàng dựa vào trán tôi.
Đôi mắt tràn đầy tình yêu của cô ấy bây giờ đã ngấn lệ:
“Nhưng chị ơi, em đã sớm biết chị có thể nghe thấy em nghĩ gì rồi.”
“Em là được hệ thống lựa chọn, nó cho em lựa chọn thế giới để làm nhiệm vụ, em vừa liếc mắt liền nhìn thấy chị, lúc đó em nghĩ, một cô gái tốt như vậy, tại sao phải ở trong cuốn tiểu thuyết máu c.hó như vậy? Vạy nên em đã bảo hệ thống đem sự may mắn đặt lên người chị, hy vọng chị có thể nghe được tiếng lòng của người khác, càng hy vọng chị có thể thoát khỏi tình tiết của thế giới này.”
Hay tay cô ấy ôm lấy cánh tay tôi, hơi thở ấm áp của cô ấy ngay lập tức bao trùm lấy người tôi:
“Chị ơi, chị không phải là người trong sách, chị là cô gái mà em yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Chị có m.áu, có thịt, chị còn sống động đứng trước mặt em, có suy nghĩ riêng của mình, thì làm sao chị có thể chỉ là một nhân vật trong tờ giấy lạnh lùng được?”
“Em không phải tới để thúc đẩy cốt truyện gì cả, em ở đây để yêu thương chị.”
Ánh nắng hoàng hôn cuối cùng dần biến mất, tôi vùi mình vào trong lòng Hạ Lệ mà khóc lớn.
“Hạ Lệ, cái đồ ngốc này…..sao cậu không nói sớm với tôi…..Cậu có biết tôi sợ một ngày nào đó đột nhiên cậu sẽ biến mất, bỏ mặc tôi ở đây một mình….”
Hạ Lệ cúi đầu xuống hôn lên giọt nước mắt trên mặt tôi:
“Xin lỗi chị, là lỗi của em.”
“Em thề, Hạ Lệ vĩnh viễn sẽ không rời xa Ôn Nhượng nữa.”
“.....”
“Chị yêu em.”
“Em cũng yêu chị, chị ơi.”
Cô ấy dắt tôi đi từ từ về nhà, hai cái bóng dựa vào nhau không ngừng kéo dài.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu rọi xuống nhân gian, dịu dàng phủ lên người tôi và Hạ Lệ.
Trong mơ màng, nó giống như chiếc khăn trùm đầu trong hôn lễ.
Ngoại truyện.
Phó Vũ cầm d.ao đâm người, bị quần chúng qua đường nhiệt tình khống chế và báo cảnh sát.
Ở trước tòa, hắn không ngừng lẩm bẩm, “Tôi mới là nam chính, tôi mới là nam chính.”
Tất cả bọn họ đều nói Phó Vũ bị điên rồi, nhưng chỉ có Hạ Lệ và tôi biết rõ, là anh ta nhớ tới nội dung nguyên tác trong sách.
Sau khi tất cả mọi chuyện lắng xuống, Hạ Lệ và tôi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Vào cuối mùa hè năm 20 tuổi, thế giới của tôi đã bừng sáng kể từ đó.
Hệ thống: “Vậy thì sao? Có ai quan tâm đến tôi còn sống hay chếch rồi không vậy? Hạ Lệ, cô còn nhớ tên tôi chứ?”
Hạ Lệ suy nghĩ chút rồi nói:
“Hình như là hệ thống hỗ trợ nữ phụ ác bá hả? Không nhớ, không biết nữa, não tôi giờ chỉ dùng để nhớ chị yêu của tôi thôi, không nhớ rõ tên mày đâu.”
Hệ thống: “Ông đây là hệ thống nữ phụ độc ác……”
“Aaaaaaaaa tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn đình công, cô không nhớ tôi, huhuhuhuhuhu….”
Hệ thống đòi đình công.
Hạ Lệ đấm cho nó hai cái và hôm sau nó trở lại làm việc như bình thường, không những thế còn mang theo người anh em tốt của nó:
“Giới thiệu chút, đây là anh em tốt của tôi, hệ thống Lily.”
Hệ thống Lily nhiệt tình như lửa:
“Hế lô hai người nha, tôi là hệ thống Lily. Nào, chúng ta hãy cùng nhau hô vang khẩu hiệu:
“Hạ Lệ, Ôn Nhượng, Lily chuẩn bị tỏa sáng lần nữa, các bạn đã sẵn sàng chưa?”
Hệ thống Lily này tràn đầy tinh thần chiến đấu và quyết tâm muốn kế thừa vinh quang của người đi trước.
Nhưng nó cũng không kiên trì được bao lâu và rất nhanh đòi đình công.
Nguyên nhân đơn giản bởi Hạ Lệ đối với nhiệm vụ của hệ thống căn bản chả thèm để ý đến, mỗi ngày đều bên cạnh chị gái, gọi chị ơi, chị à, ngoại trừ chị gái ra cũng chẳng cần biết xung quanh.
Cuối cùng hệ thống nữ phụ ác độc cũng quay trở lại.
Tôi luôn lo lắng rằng nếu Hạ Lệ không hoàn thành nhiệm vụ của vai nữ phụ độc ác, liệu cô ấy có bị hệ thống trừng phạt hay không.
Nhưng hệ thống an ủi tôi rằng:
“Không đâu, chủ thần của chúng tôi rất rất nhân từ. Nhiều thế giới lớn nhỏ như vậy, mấy cái tình huống như của hai người ông ấy căn bản chẳng quản đâu.”
Về sau tôi mới biết được rằng, hệ thống này lại chính là con trai của chủ thần, nó đã cho chúng tôi đi cửa sau!
Cậu ta đúng thật là, làm cho tôi khóc muốn chớt.
(Hoàn.)
__________
Tác giả: 雨下一整夜
Nguồn bài:mô tả album
Edit: Khi chúng mình còn trẻ