Tôi là hoa khôi của trường đại học X, khi tỉnh dậy, tôi chợt nghe thấy tiếng lòng của tình địch.
Trong tiết thể dục, cô ấy ngồi ngẩn người trên sân:
[ Nam chính da mặt dày thật đấy, thật sự chướng mắt mà, chếch mịa đi cho rồi.]
[ Nam phụ có bệnh à, ai thích hắn cơ chứ? thật muốn băm hắn ra mà.]
[Nữ chính thơm quá, lại còn mềm, xinh quáaaaa, hehehe, siêu siêu cấp thích cô ấy luôn.]
Tôi: “???”
Khoan đã, cô ấy là đang nói tôi sao?
01
Lớp tôi có một học sinh mới chuyển đến.
Cô ấy luôn mặc một chiếc váy xếp ly màu trắng, nhìn giống như một bông hoa trắng nhỏ yếu ớt.
Những người có thể theo học ngôi trường quý tộc này đều thuộc tầng lớp giàu có và quyền quý.
Hạ Lệ thuộc tầng thứ ba.
Với thành tích xuất sắc, gia cảnh nghèo khó, cô ấy đã được nhà trường đặc cách tuyển sinh vào học tại trường.
Ở trường chúng tôi, cứ trong một nghìn người thì sẽ có một học sinh được tuyển sinh vào theo cách đặc biệt và Hạ Lệ là một trong số đó.
Năm ngoái lớp tôi cũng có một học sinh được đặc cách tuyển sinh chuyển đến, cậu ta đến đây với tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu cao ngất, nhưng đến cuối cùng lại không chịu nổi khoảng cách giàu nghèo quá lớn nên đã chủ động xin chuyển trường.
Theo ý kiến riêng của tôi, xác suất lớn là Hạ Lệ sẽ giống như cậu ấy.
Mặc dù cô ấy giống như một nữ chính trong sáng và gia cảnh nghèo khó ở trong tiểu thuyết, tuy nghèo nhưng rất biết nỗ lực và phấn đấu.
Nhưng lòng tốt cũng đâu mài ra cơm ăn được, giàu có và quyền lực mới chính là tấm giấy thông hành lớn nhất để bước chân vào được ngôi trường quý tộc này.
Cho đến một ngày, cô ấy rụt rè đến bên tôi để hỏi một bài toán.
Tôi vừa cầm bút lên, chợt nghe thấy tiếng lòng của cô ấy:
[Ngón tay của chị thật thon, kỹ năng làm bài nhất định là rất giỏi.]
Tôi: ‘?”
Dường như có gì đó đang bị khuấy động.
Tôi lặng lẽ đặt bút xuống, chống cằm, chỉ vào một số câu hỏi ở trên tờ đề.
“Cậu đến gần hơn chút đi, tôi giảng, cậu viết nhé.”
Hạ Lệ ngoan ngoãn gật đầu, một tay chống ở cạnh tay trái của tôi, tay kia cầm bút tiến lại gần tôi.
Tôi bỗng nhiên bị cô ấy ôm vào trong ngực, đồng thời cũng nghe thấy được tiếng lòng của cô ấy:
[Người chị thơm quá, em rất muốn được làm chó của chị, như vậy ngày nào cũng được liếm chị rồi hehe.]
Tôi đỏ mặt, nhanh chóng giảng bài cho cô ấy rồi hốt hoảng chạy ra khỏi lớp học.
Kể từ đó, tôi luôn có thể nghe thấy tiếng lòng của Hạ Lệ.
[Nữ chính thật sự rất đẹp, nam chính ăn mặc cũng tạm.]
[Nam phụ nhìn cũng được, nếu mặc đẹp chút cũng không tới nỗi nào.]
…..
Sau khi tôi nghe được tiếng lòng của cô ấy hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đã hiểu.
Hạ Lệ dường như bị ràng buộc với một hệ thống nào đó. Và thế giới này chính là một cuốn sách.
Tôi là nữ chính, vị hôn phu Phó Vũ của tôi là nam chính và trúc mã Thẩm Khoát là nam phụ. Mà cô ấy chính là nữ phụ độc ác, được hệ thống cử đến đây để thúc đẩy cốt truyện.
Khi cô ấy xuất hiện, mọi người sẽ luôn vây quanh, yêu thương cô ấy, coi tôi là con rắn độc, làm tổn thương và bỏ rơi tôi.
Cuối cùng, khi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ và rời đi, mọi người lại bắt hối hận, muốn bù đắp cho tôi.
Đơn giản mà nói, đây là một cuốn truyện ngược, vừa ngược thể xác, ngược lẫn tinh thần.
Nhưng Hạ Lệ…….
Dường như cô ấy không muốn làm theo những gì hệ thống yêu cầu cô ấy làm.
02
Tôi là con gái của một gia đình giàu có, làn da trắng hồng đẹp như tranh vẽ, tôi không chỉ xinh đẹp, mà còn học trong trường quý tộc, thành tích học tập không những tốt mà còn có một anh chồng sắp cưới chuẩn soái ca và còn có trúc mã là hot boy trong trường.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì cuộc đời tôi sẽ luôn thuận buồm xuôi gió, cả đời này sống trong sự ưu ái của những người xung quanh.
Chỉ là gần đây tôi phát hiện ra rằng, chồng sắp cưới và trúc mã của mình dường như cùng một lúc thích Hạ Lệ.
Hơn nữa, họ còn dùng tôi để so sánh với Hạ Lệ.
Nếu như nói tôi là đóa hoa phú quý trên đời này, thì Hạ Lệ chính là đóa hoa trắng nhỏ bé thuần khiết.
Đôi lông mày cô ấy mềm mại như lông vũ, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, không có nhiễm một chút bụi trần của nhân gian.
Lúc tôi đang ăn tối ở căn tin, tôi đã phàn nàn đồ ăn ở đây, và trúc mã Thẩm Khoát bỗng nhiên thở dài:
“Cậu biết không? Hạ Lệ cô ấy còn chưa từng được ăn qua đồ ăn vặt, vậy mà cậu chê mấy món này khó ăn.”
Tôi: “???”
Không phải chứ bạn ơi, ngô xào một nắng thì ai mà ăn cho nổi đây?
Cho dù tôi có là heo thì tôi vẫn có quyền kén ăn chứ đúng không?
Tại bữa tiệc chào mừng, tôi mặc chiếc váy cao cấp mới mua của mình đi đến gặp vị hôn phu Phó Vũ, còn có chút phấn khích muốn khoe với anh ta.
“Thế nào, chiếc váy mới của mình đẹp chứ?”
Trong mắt hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hắn hình như nhớ tới điều gì đó, lập tức nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
“Em lại tiêu bao nhiêu tiền rồi? Em có biết có người ba năm vẫn chỉ mặc một bộ váy không, vậy mà em lại tiêu tiền như nước vào mấy bộ đồ viển vông như này. Sao em có thể sống như vậy chứ!”
Tôi bật cười:
“Vậy em không mặc lễ phục thì mặc gì?”
Phó Vũ: “Em có thể mặc đồng phục học sinh đó, Hạ Lệ cũng mặc đồng phục học sinh đó thôi.”
Tôi: “????”
Mặc đồng phục đi dự tiệc á, tôi là hết tiền hay bị đ.iên?
Có gì đó rất không ổn, thật sự không ổn.
Chẳng lẽ lúc này cốt truyện đã bắt đầu rồi?
Tôi lách mình qua đám đông trong bữa tiệc, cố gắng tìm Hạ lệ, và cuối cùng đã tìm thấy cô ấy trong một góc tối.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã nghĩ:
[Đáng yêu quá, mình thật muốn bám lấy chị ấy.]
Tôi lặng lẽ rụt tay định chào cô ấy lại.
Bỏ đi, tôi vẫn chịu được.
03
Trong giờ học thể dục, tôi ngồi trên bãi cỏ thở hổn hển.
Phó Vũ vén áo lên, để lộ ra cơ bụng 8 múi, khiến cho bao cô gái có mặt phải thốt lên. (Có ảnh minh họa bên dưới.)
Anh ta nở nụ cười tự tin, trực tiếp cởi áo ném vào người tôi, giọng nói lớn đến mức nửa sân thể dục đều có thể nghe thấy.
“Ôn Nhượng, em giữ giúp anh đi.”
Thẩm Khoát không chịu thua kém, cũng cởi áo ném qua chỗ tôi.
“Tiểu Nhượng, cầm giúp tôi.”
Giữa hai người họ dường như dấy lên mùi khói thuốc s.úng vô hình, hai người họ liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý đi về phía sân thể dục.
Trên sân thể dục, hai người đàn ông cùng cởi trần cùng xuất hiện, đúng thật là một cảnh tượng hiếm có.
Trong lúc mọi ánh mắt đang đổ dồn sự chú ý vào họ, tôi vội quăng hai bộ đồ ướt đẫm mồ hôi đó sang một bên.
Chếch tiệt, tay tôi bẩn rồi này.
Tôi nhìn quanh, thấy Hạ Lệ cũng đang ngồi trên bãi cỏ cách đó không xa.
Chỉ là không giống những người khác, nhìn vào thì thấy cô ấy có vẻ như đang nghĩ gì đó, nghĩ đến ngẩn người, nhưng thực ra chỉ có tôi mới biết, cô ấy đang điên cuồng chửi r.ủa.
[Nam chính mặt dầu vãi, mới đi khai thác dưới mỏ dầu về hay gì? Cơ bụng tám múi, xì, gầy bỏ xừ, nhìn bẩn cả mắt. Chếch đi cho rồi!]
[Nam phụ có bệnh à? Quăng áo kiểu gì suýt nữa rơi vào mặt chị đẹp rồi, ngay cả tôi còn không thể tưởng tượng được mùi hôi thối đấy đến cỡ nào, rốt cuộc trên đời này ai lại thích hắn cơ chứ?]
Tất cả những suy nghĩ của cô bé đó cứ như phơi bày ra trước mặt tôi.
[Nhìn hai bên xương sườn lộ ra kìa, rõ ràng rất bình thường mà sao tự tin thấy mồ, thằng cha này đi tiểu không soi gương hả, lúc đi tiểu không tự ngắm lại bản thân mình trông thế nào sao?]
Ánh mắt của cô ấy bất ngờ chạm phải mắt tôi, và cô ấy nhìn tôi không chớp mắt.
[Aaaaa, chị đẹp nhìn mình rồi! Tim mình đập nhanh hơn nè, thở gấp nữa á! Khả năng thanh lọc khói bụi cũng nhanh hơn để bắt kịp mưa rừng nhiệt đới luôn rồi nè!]
[Tôi sẽ là lá phổi mới của Trái Đất này! Tôi sẽ thả cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng vào một cái chậu! Khóc đến nỗi không còn cần công trình dẫn nước từ Nam ra Bắc nữa! Còn có thể tạo ra năng lượng từ gió để cung cấp điện cho mọi người trên toàn thế giới!*]
(*) Má này sảng, chả hiểu nghĩ gì.
[Chị thật là thơm, còn mềm mềm, thật đáng yêu, hehehe, siêu siêu siêu thích chị!]
Một giọng nói máy móc giận dữ nói:
[Ký chủ, đừng có lố như thế được không! Đấy là nữ chính, xin cô đừng luôn nghĩ đến nữ chính có được không hả?]
Cô ấy vặn lại:
[Tại sao chớ? Tôi muốn…..]
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà hét lên:
“Đừng có làm lố thế!”
Toàn trường im lặng, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào tôi, khiến cho tôi như c.hết lặng.
Tôi: “....”
04
“Chuyện gì vậy?”
Phó Vũ sau khi nghe thấy tiếng hét của tôi, anh ta ngừng chơi và ngay lập tức chạy đến bên cạnh tôi.
Thẩm Khoát theo phía sau.
Tôi ngượng ngùng, nhanh chóng đứng lên:
“Không sao, không sao, các cậu tiếp tục chơi đi.”
Tôi đứng dậy nhanh quá, sơ ý giẫm phải hòn đá gần đấy, ngã lăn ra đất mà vẫn còn cười nhăn nhở.
“Chịii!”
“Ôn Nhượng!”
“Tiểu Nhượng!”
Ba giọng nói gần như thốt ra cùng một lúc, Phó Vũ và Thẩm Khoát lo lắng đỡ tôi ngồi dậy.
“Làm sao rồi? Có phải trẹo chân rồi không?”
Tôi không di chuyển thì không sao, nhưng khi vừa định bước đi, mắt cá chân của tôi giống như bị rách ra vậy.
Tôi nghiến răng, nghiến lợi nói với họ:
“Hai người buông mình ra trước đi, đừng lôi kéo như vậy nữa mà.”
Còn lôi kéo nữa không chỉ mắt cá chân mình đau đâu mấy anh à.
Phó Vũ cau may, và ngay lập tức cúi xuống định ôm tôi theo kiểu công chúa:
“Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
Hắn cúi người khom lưng xuống, dùng lực ở eo và bụng, hay tay hướng về phía trước – –
Wao, vậy mà lại thành công làm tôi ngã xuống đất thêm lần hai, gây ra thêm chấn thương nhẹ cho tôi.
Trên trán tôi toát ra một tầng mồ hôi nhỏ, trong mắt, những giọt nước mắt trực trào ra.
Giọng nói của Phó Vũ từ trên cao dội xuống, có vẻ như anh ta đang tức giận.
“Bảo cậu bớt ăn lại mà không nghe, giờ béo lên rồi này. Tôi ôm cậu cũng không có nổi.”
Tôi mà béo thì cậu chính là con heo.
Tôi nặng nhất cũng chỉ có 54 cân* cao 1m7 mà có 54 cân mà nặng lắm hả?
(*) trong bài là 90 cân nhưng cân bên trung khác bên mình 1 cân TQ = 596,8 gam VN nên mình để là 45 cân.
Hắn còn nói thêm:
“Cậu xem Hạ Lệ đi, người ta nhất định còn nhẹ hơn cậu.”
Không biết từ lúc nào Hạ Lệ cũng đi tới bên này, cô ấy còn tức giận đứng ở bên cạnh mà hùa nào nói với họ:
“Phải, phải, tôi mới có 60 cân à, chị nhất định là nặng hơn tôi rồi nhỉ?”
Nhưng mà tôi lại nghe thấy trong lòng cô ấy đang nói:
[Cũng may chị là con gái, không giống con trai như tên kia, mập thì còn có thể gầy, chứ gầy như mấy người thì cả đời chẳng lên nổi.]
[Chị đẹp mà cần giảm cân, lúc đứng với mình còn tưởng là hai chị em, hai người chúng mình gầy như nhau mà, hahahaha]
Mắng hay lắm, thật là hay!
Tôi trong nháy mắt như thanh tỉnh, có chút tán thưởng liếc nhìn qua Hạ Lệ.
Thẩm Khoát thấy thế, vội vàng bước đến và nói:
“Để mình, để mình.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hạ Lệ trực tiếp ôm bổng tôi lên, cảm giác rất gọn nhẹ, sau đó còn cười nói với bọn họ:
“Để em làm đi ạ, chị nặng như vậy. lỡ làm đau tay hai anh thì em biết làm sao?”
Cô ấy vững vàng ôm tôi đi đến phòng y tế, dường như đang muốn thúc đẩy tình bạn giữa bạn cùng lớp, nhưng thực tế thì – –
[Tôi đã ôm nữ chính! tôi được ôm nữ chính rồi aaaa!]
[Hệ thống ra mà xem đi, nữ chính thật là ngoan, còn đáng yêu, dễ thương quá đi mất! Tôi muốn phát điên luôn rồi nè, tôi muốn sủa tiếng chó!]
[Đây là một cơn lốc xoáy phá hủy bãi đậu xe! Đây là linh dương đạp, đây là một con dê nhảy! Con quạ đi máy bay! Chuột đi mê cung! Con voi đá chân! Bạch tuộc giận dữ! Rìu khổng lồ chặt cây lớn! Hoàn toàn điên rồ! Hoàn toàn điên rồ! Hoàn toàn điên rồ! Hoàn toàn điên rồ! Hoàn toàn điên rồ! Hoàn toàn điên rồ! Hoàn toàn điên rồ! Hoàn toàn điên rồ! Hoàn toàn điên rồ! *]
(*) Đoạn này bả cũng bị sảng =)))))))
m thanh máy móc yếu ớt cầu xin cô ấy:
[Cầu xin cô đấy, đừng có như vậy nữa, tôi thật sự rất sợ….]
Hạ Lệ không thèm để ý tới nó, ngược lại cúi đầu nhẹ giọng an ủi tôi:
“Chị đừng sợ, chúng ta lập tức đến nơi rồi.”
Nếu như tay của cô ấy không đặt trên mông của tôi, và trong lòng không có phát ra tiếng rống như thế thì tôi nghĩ tôi sẽ không sợ đâu.
Nhưng mà dường như tôi đã gặp phải một tên b,iến t.hái thật rồi, cũng không chắc chắn lắm, hmmm.
05
Bởi vì chân tôi bị bong gân, nên Hạ Lê đã xung phong muốn chuyển đến làm bạn cùng bàn với tôi.
Bạn cùng lớp ai cũng đều ca ngợi cô ấy có trái tim nhân hậu, nhưng chỉ có tôi biết rằng, trong đầu người này đều chứa đầy mấy thứ tôi không thẩm nổi.
[Khi còn bé quần áo của mình bị rách. Mẹ mình đã liền đăng kí cho mình một lớp học may vá. Cô giáo trong lớp hỏi tụi mình rằng quần áo ai luôn bị rách, mình đã không ngại ngần mà đứng lên và nói với cô giáo rằng: “Em ạ, quần áo em luôn cũ nát!]
[Chào chị đẹp, em là một con cá mập bị chị làm cho mê đắm, chị đẹp có thể chụp chung với con cá mập bị chị làm cho say đắm này được không?]
[Bảo bối, hôm nay bé đi ị rất nhiều lần, mỗi lần đi nhớ chị bé đều đi ị một lần]
(Lời edit: Má này biến thái không hề nhẹ, edit không thẩm nổi.)
Cô ấy còn bắt hệ thống hát song ca với mình, nếu nó không hát thì dọa sẽ tát nó đến chếch thì thôi.
Trong giờ học toán, cô ấy đột nhiên nói:
[Chị đẹp là gì của tôi nào, hét to lên đi.]
Học sinh ngoan là Hệ thống không ngừng lớn tiếng phụ họa:
[Chị đẹp chính là trời của cậu, meo meo meo meo! Trả lại tâm trí tôi đây.]
Cô ấy lại hát: [Chị đẹp là gì của tôi, hét to lên đi nào!]
Hệ thống: [Chị đẹp chính là đất của cậu, gâu gâu gâu gâu!]
Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Tôi cười như đ.iên.
Hạ Lệ có chắc chắn là mình được giao cho kịch bản nữ phụ độc ác chứ không phải là nữ phụ tấu hề hay không đấy?
Còn có hệ thống của cô ấy, người ta vừa mới dọa tát chếch nó mà nó cũng tin, rõ chẳng có thực thể mà còn sợ bị tát chếc hả?
Nếu nói nồi nào úp vung nấy thì đó chính là sự kết hợp hoàn cho cô ấy và cái hệ thống này mà.
Có đôi lúc tôi thật sự muốn được mở não của Hạ Lệ ra xem bên trong có những gì, mặc dù đã lớn rồi nhưng mà cũng đâu cần phải làm càn như thế….
Tạo sao bạn nhỏ này lại hát mấy bài hát này trong giờ học cơ chứ? Tại sao lại còn lén nhìn tôi mỗi ngày? Sao lại thấy cô bé này thần kinh có chút vấn đề ấy nhỉ, còn hay làm trò khùng đin….?
Cuối cùng, tôi trịnh trọng tổng kết lại được rằng.
Hạ Lệ có lẽ là một cô bé tình cảm.
Tôi có thể nghe được suy nghĩ của cô ấy ở mọi nơi cô có mặt.
Có vẻ như hệ thống của cô ấy đã hoàn toàn từ bỏ và cùng cô ấy tự do bay nhảy.
Tuy vậy, tôi lại thấy cốt truyện vẫn đang tiếp diễn, không những thế nó còn phát triển theo hướng m.áu chó hơn.
Vào ngày thứ hai, vị hôn phu Phó Vũ tìm đến tôi và nói rằng anh ta muốn hủy hôn với tôi.
Tôi có chút bất ngờ, hỏi lại hắn: “Tại sao?”
Phó Vũ nhìn tôi với vẻ mặt tội lỗi, sau đó ho nhẹ hai cái và nói:
“Ban đầu chúng ta vốn chỉ là liên hôn thương mại.”
“Lấy cậu cũng chỉ là ý của cha mẹ tôi. Với lại giờ tôi có người mình thích rồi. Cô ấy dịu dàng, tốt bụng, lại còn hay giúp đỡ người khác.”
“Tuy cô ấy nghèo nhưng rất có nghị lực, ước mơ và hoài bão. Quan trọng nhất chính là cô ấy cần có sự bảo vệ của tôi.”
Nếu như tôi không thể nghe được tiếng lòng của Hạ Liên thì tôi chắc hẳn sẽ tin anh ta.
Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt khó tả, bảo vệ sao?
Anh ta là đang muốn nói đến Hạ Lệ, người ngày nào cũng bám lấy tôi?
Trời thì nóng như lửa cháy mà còn hát mấy bài…..?
Phó Vũ thở dài một hơi:
“Tiểu Nhượng, cậu không cần nhìn tôi như vậy, tôi biết cậu rất yêu tôi.”
“Nhưng không được đâu, ai bảo cậu yêu một người không nên yêu cơ chứ! Đến cuối cùng chúng ta vẫn sẽ trả giá mà thôi.”
“Tôi muốn rút lui, lần lùi bước này chính là cả đời.”
Hắn quỳ xuống một gối, chắp tay lại rồi nhanh chóng rời đi.
Da gà tôi nổi lên từng mảng to đùng khi nghe hắn nói đây này ahh ahhh!
Ai là tác giả của cuốn tiểu thuyết này thế trời? Sao lại mai mối tôi với một hoàng tử mỏ dầu thế? Cuộc sống của nữ chính không phải là cuộc sống của cô sao?
Đương nhiên, từ hôn không có khả năng xảy ra, bởi hai nhà đã sớm định hôn ước, làm sao có thể vì mấy câu ngắn ngủi của hắn liền bỏ được.
Ngày hôm sau, Thẩm Khoát cũng đến tìm tôi, cùng một địa điểm, cùng một giọng điệu và cảnh tượng đó lại diễn ra một lần nữa.
Ngay cảnh cảnh “đôi tay run rẩy” và “những giọt nước mắt đau đớn, rối bời khi ngước lên nhìn bầu trời ở góc 45 độ” cũng giống hệt nhau.
“Cậu hiểu chứ? Khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi liền có một cảm giác mãnh liệt. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được cái cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên…..”
Ỏooo, nghe quen tai thế nhỉ, đây không phải là lời Hạ Lệ thường nói với tôi sao?
Tôi giơ tay lên ngăn hắn lại:
“Tôi hiểu rồi, cậu thích Hạ Lệ đúng không? Được, vậy cậu theo đuổi cô ấy đi, tôi ủng hộ cậu!”
Theo đuổi đi, đều theo đuổi con gái nhà người ta đi, hehe, dù sao thì em gái Hạ Lệ mà mấy cậu thích thì trong lòng có mỗi tôi thôi nè, cậu có theo đuổi thế nào cũng vô ích cho mà coi.
Tôi coi như đã hoàn toàn nhìn thấy rõ, hôn phu cái gì chớ, lại còn gì mà thanh mai trúc mã, mấy cái này là tác giả miễn cưỡng thêm vào để buff cho tôi hay là để cho cốt truyện càng máu chó hơn đây trời.
Từ đầu đến cuối tôi còn chưa từng có hảo cảm với bất cứ ai trong số họ.
Có họ tôi sẽ sống tốt, không có họ tôi sẽ càng sống tốt hơn.
Theo tôi thấy Hạ Lệ vốn chẳng phải nữ phụ độc ác gì cả, mà chính là thiên thần mà ông trời phái tới để cứu vớt tôi!
Quả nhiên, đối diện với sự theo đuổi của hai vị đại thần trong trường học, Hạ Lệ chẳng có chút dao động nào.
Cô ấy thậm chí còn đưa hết quà mà Phó Vũ và Thẩm Khoát tặng cho tôi, còn mang cho tôi mấy ly trà xanh.
“Em không có dung nạp được đường, sữa này em không uống được, chị uống hộ em đi nha.”
“Socola này hình như là nhập khẩu từ Đức về, đáng tiếc là em dị ứng với socola, chị ăn đi chị.”
“Canh gà ngon đấy…Cơ mà em no rồi, chị uống giùm em đi…”
Cái miệng cô ấy ngọt ngào, mỗi lần cứ cất tiếng gọi “chị ơi” gọi tôi một cái làm tôi bối cmn rối.
Trước mặt Phó Vũ và Thẩm Khoát tôi đã đem hết đống đồ ăn họ tặng cho cô ấy vào miệng mình, họ càng giận hơn chính là cô ấy còn nói:
“Tôi chỉ muốn chia sẻ với chị ấy, các người không ngại chứ?”
Sao mà họ quan tâm biểu hiện của tôi được chớ hehehe.
Bọn họ đều nói không để ý, quay người mặt tái nhợt mà rời đi.
Hệ thống của cô ấy lo lắng:
[Tổ tông ơi, tôi biến cô thành nữ phụ độc ác chứ đâu có phải là mẹ kế đâu, cô biết mình đang làm gì không hả?]
Hạ Lệ đang cắn hạt dưa với tôi, khi nghe thấy hệ thống nói, liền trả lời:
[Đương nhiên là biết rồi, tôi đang theo đuổi vợ mình, mày không hiểu sao?]
[Có vợ rồi hãy nói chuyện, chưa có thì cứ câm miệng lại dùm!]
Tôi giật mình, hạt dưa mắc trong họng, làm tôi ho sặc sụa.
Hạ Lệ vẫn ân cần vỗ lưng cho tôi, bảo tôi ho hạt dưa ra, nhẹ giọng hỏi thăm:
“Không có sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Không sao.”
Miệng cô ấy không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại đắc ý nói với hệ thống:
[Nhìn đi, vợ tôi nói chuyện với tôi kìa. Thừa nhận đi, mê tôi rồi đúng không?]
Tự luyến, thật sự rất tự luyến.
Làm sao có người cả ngày chỉ biết nói nhảm như thế cơ chứ.
Hệ thống: [Cô, cô đúng là hết cứu rồi!]