06

Việc hôn phu cùng với trúc mã cùng lúc từ bỏ tôi để theo đuổi một học sinh mới chuyển trường đến, chỉ trong vài ngày, toàn trường đều biết hết.

Bọn họ theo đuổi Hạ Lệ phô trương đến mức cho dù tôi đã cố lờ đi, nhưng cũng không thể tránh khỏi những cảnh xấu hổ.

Huống hồ, bọn họ liếm Hạ Lệ, Hạ Lệ lại liếm tôi, chuyện tốt đều mình tôi hưởng hết.

Tôi đã định tạm gác chuyện này qua một bên, nhưng chưa kịp làm gì, Thẩm Khoát ngược lại đã tìm tới tôi trước.

Hắn mang khuôn mặt tức giận đi tới, trong mắt hiện lên một tầng lửa giận, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị:

“Bình thường muốn cướp đồ của Hạ Lệ thì thôi đi, tại sao cậu lại còn cướp luôn giải thưởng cấp quốc gia của Hạ Lệ? Cậu không biết cô ấy đã đợi ngày này rất lâu rồi không.”

Tôi cau mày, giải thưởng cấp quốc gia nào?

Thẩm Khoát cười khẩy:

“Còn giả vờ? Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu cố ý cướp đi giải cấp quốc gia, chỉ vì tôi trong khoảng thời gian này một mực theo đuổi cô ấy mà không để cậu vào mắt. Xời, chỉ tiếc rằng thủ đoạn của cậu quá kém!”

Lúc này tôi mới nhớ ra, giải thưởng cấp quốc gia đó chính là phần thưởng xuất sắc nhất trong hằng năm do nhà trường bình chọn.

Mỗi năm sẽ chỉ có một người được nhân vinh dự này, không những vậy, họ còn được nhận 20 vạn tiền mặt.

Hai năm trước, giải cấp quốc gia này đều là tôi được vinh dự nhận giải. Dù sao tôi cũng là một học sinh gương mẫu, tôi có thể tự giành được giải thưởng này mà không cần cha mẹ tôi can thiệp, hoàn toàn dựa vào chính năng lực của mình.

Nghe cậu ta nói như vậy, năm nay cũng là tôi nhận giải?!

Nghĩ đến đây, tôi lập tức vặn lại cậu ta:

“Tôi là một học sinh ưu tú nhất, giải thưởng này cũng là những gì tôi xứng đáng được nhận chứ sao?”

Thẩm Khoát ai oán nhìn tôi, giống như đang trách tôi không hiểu chuyện:

“Cậu có tiền như vậy thì nhường cho Hạ Lệ thì làm sao?”

Tôi: “...Não có vấn đề à?”

Tôi có tiền nên phải nhường cho người khác sao?

Não Thẩm Khoát sợ rằng bị vứt cho chó ăn rồi cũng nên.

Hắn còn vì Hạ Lệ mà bất bình:

“Cậu có biết Hạ Lệ vì muốn giành được giải thưởng này mà đã vất vả như nào không? 20 vạn đối với cậu chỉ bằng một cái túi, nhưng đối với Hạ Lệ nó có ý nghĩa như nào cậu biết không? Thứ cậu mất chỉ là một tờ giấy khen, thứ cô ấy mất chính là tiền phí sinh hoạt một năm.”

Tôi: “Vậy thì cậu rộng lượng đưa cho cô ấy 20 vạn đi, vậy không phải tốt rồi sao.”

Tôi biết những lời này đã chọc vào nỗi đau của cậu ta.

Trong cốt truyện này, từ trước đến giờ, nếu không phải là thanh mai gặp chuyện không may, thì chính là trúc mã xảy ra chuyện.

Thật đáng tiếc, Thẩm Khoát chính là kẻ gặp chuyện.

Sau khi nhà hắn phá sản,  thì vẫn là dựa vào nhà tôi nhiều năm mới có thể miễn cưỡng mà sống qua ngày, vậy thì lấy đâu ra tiền dư mà để cho người khác.

Thẩm Khoát vô cùng thất vọng, nửa buổi cũng chẳng nói được gì, cuối cùng đành phải nói:

“Ôn Nhượng, cậu thay đổi rồi.”

Tôi theo bản năng thật muốn mắng hắn:

[Tao thành bố mày nè!]

Nhưng lời nói đến bên miệng rồi thì tôi mới chợt nhận ra, tại sao mình lại bắt đầu học cách nói chuyện giống Hạ Lệ rồi?

Hạ Lệ vừa nhắc đến tên liền có mặt, vừa bước chân vào cửa đã ngăn ở giữa tôi và Thẩm Khoát, mắt rưng rưng, vẻ mặt buồn bã.

“Hai người đừng vì em mà cãi nhau nữa!”

Cô ấy quay qua nói với tôi:

“Chị, chị đừng làm khó anh Thẩm Khoát nữa, anh ấy nói vậy chỉ vì muốn tốt cho em thôi, chị đừng giận anh ấy.”

Nhưng những gì tôi nghe được lại là:

[Con cờ hó này dám làm vợ tôi giận? Xem tôi có một phát tát mà cho đầu lìa khỏi cổ không, tôi tát – –]

Với Thẩm Khoát, cô ấy nói:

“Anh Thẩm Khoát, không sao đâu, giải thưởng này vốn là của chị, em không có cũng không sao. Anh đừng cãi nhau với chị nữa mà.”

Vậy mà trong lòng cô ấy:

[Tiếp tục cãi nhau đi, tiếp tục đi, để cho chị đẹp nhìn thấy bộ mặt thật của anh, thằng cờ hó này còn muốn bắt cóc đạo đức người ta à.]

[Cười chớt tui rồi nè, tui làm gì còn có đạo đức, tui là một kẻ ngoài vòng pháp luật, hú hú hú hú hú hú hú hú hú hú hú hú hú u hú…….]

(Lời edit: Hú gì hú lắm bà nội.)

Thẩm Khoát còn tưởng rằng Hạ Lệ đang quan tâm đến hắn, còn âm thầm hạ quyết tâm, muốn thể hiện lòng trung thành đối với cô ấy:

“Hạ Lệ, đừng sợ, anh nhất định sẽ giúp em!”

Trước khi đi, cậu ta còn trừng mắt với tôi.

Trừng mắt với tôi thì có ích gì? Nữ thần nhà cậu còn chuẩn bị tát chớt cậu kìa, thế mà cậu vẫn còn ở đây “đừng sợ, anh sẽ giúp em.” 

Buồn nôn – –

Trước đây sao tôi không nhận ra thằng cha này bị mất não như vậy chứ nhỉ?

07

Mặc dù hành động của Thẩm Khoát làm cho tôi buồn nôn, nhưng những gì cậu ta nói vẫn làm cho tôi có chút gợn sóng trong lòng.

20 vạn này đối với Hạ Lệ thật sự rất quan trọng sao?

Cũng trách tôi, bình thường chỉ chú ý đến những lời nhảm nhí của cô ấy mà quên mất chú ý đến gia cảnh cô ấy.

Hạ Lệ, hình như cô ấy rất tội nghiệp?

Tôi bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của Hạ Lệ, càng quan sát, tôi càng thấy áy náy.

Cô ấy thật sự rất nghèo, nghèo đến mức rõ ràng nhà trường không có quy định phải mặc đồng phục mà cô ấy vẫn nhất quyết mặc đồng phục hàng ngày, nhất là chiếc váy xếp ly kia.

Tôi đoán, bởi có lẽ bộ đồ tốt nhất của cô ấy chính là bộ đồng phục đó.

Ba lô, giày dép của cô ấy đều là đồ cũ, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết mặc chúng.

Tôi cũng biết được từ giáo viên rằng cô ấy là một đứa trẻ mồ côi.

Nhưng Thẩm Khoát cùng Phó Vũ theo đuổi cô ấy, đem đồ tặng cho cô ấy, cô ấy lại tặng toàn bộ lại cho tôi, một ít cũng không giữ lại cho mình.

Bình thường nghe cô ấy làm khùng đin, nói chuyện với hệ thống, những lời thổ lộ đó tôi nghe xong đều nổi hết cả da gà. 

Nhưng tôi lại chưa từng nghe cô ấy than khổ với hệ thống.

Ngay cả có bàn tay vàng thế cũng không có nhờ vả sao.

Từ lúc Hạ Lệ xuất hiện, tôi biết cô ấy là nữ phụ độc ác.

Nhưng cô ấy không những không làm tổn thương tôi mà còn luôn âm thầm bảo vệ tôi.

Tại sao vậy?

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô ấy cười với tôi, cuối cùng tôi cũng hỏi cô ấy:

“Hạ Lệ, cậu…..Muốn đến nhà tôi chơi không?”

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không có nói ra câu đó, mà lại mời cô ấy đến nhà chơi.

Linh tính của tôi mách bảo rằng, cô ấy chắc hẳn có chuyện khó nói.

Thay vì nhường cho cô ấy giải thưởng cấp quốc gia thì không bằng làm bạn với cô ấy một cách chân thành hơn.

Hạ Lệ hai mắt sáng rực:

“Được, em còn chưa từng được đến nhà chị.”

Đến tối, tôi hoàn toàn hối hận về quyết định này.

Tôi rốt cuộc là não có vấn đề, nên mới chủ động mời người thèm muốn cơ thể mình đến nhà làm khách, thậm chí là ngủ cùng.

Ngoài cửa sổ, sấm sét ầm ầm, Hạ Lệ leo lên giường tôi, ôm gối khóc:

“Chị ơi, em thật sự rất sợ, em ngủ với chị có được không?”

Tôi muốn từ chối với cô ấy, nhưng cô ấy lại nói tiếp:

“Xin chị đấy ~”

Ai có thể cưỡng lại lời cầu xin của cô ấy đây?

Trong chốc lát, tôi trở nên mềm lòng và gật đầu đồng ý.

Một giây sau, tôi thấy cô ấy nhanh chóng xoay người leo lên giường, hai tay ôm chặt eo tôi, khuôn mặt xinh đẹp vùi vào ngực tôi, cơ thể không ngừng run rẩy:

“Chị ơi, em sợ.”

Cô mà sợ, sợ cái đầu nhà cô ấy!

Rồi cuối cùng là ai đang cười ở trong lòng to thế hả, cười to đến mức răng sắp rụng luôn rồi kìa?

[Eo chị yêu mềm mại quá, hắc hắc, thích quá đi.]

Tôi thuận miệng đáp lại.

“Thích thì sờ đi, cũng đâu phải là lần đầu.”

Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy không ổn.

Câu nói vừa rồi là cô ấy nói ra hay chỉ là suy nghĩ của cô ấy vậy?

Không nhờ, Hạ Lệ dường như không nghe thấy, cô ấy vẫn vùi đầu, hơi thở nhẹ nhàng vây quanh eo tôi.

Phỏng chừng trời mưa to quá, nên cô ấy không nghe thấy.

Lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm, mà mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Hạ Lệ dường như đang nói chuyện bên tai tôi, nhưng tôi nghe cũng không rõ cô ấy đang nói gì.

Hình như là…..

[Chị, chị thật đáng yêu..]

08

Lần này tôi và Thẩm Khoát xem như đã dứt khoát mà lột bộ mặt thật của nhau.

Thẩm Khoát cho rằng tôi bụng dạ hẹp hòi, bất kể người khác nói gì, hắn đều cảm thấy tôi cố tình cướp giải thưởng cấp quốc gia của Hạ Lệ.

Phó Vũ thì vẫn kiên trì mang bữa sáng và đồ ăn nhẹ đến cho Hạ Lệ.

Mặc dù điểm đến cuối cùng của chúng vẫn là cái dạ dày của tôi, nhưng Hạ Lệ nói:

“Được chị ăn thì chính là phúc của họ.”

Phó Vũ thì không nghĩ như vậy.

Sau khi anh ta nhìn thấy đống đồ ăn mà anh ta đã đưa cho Hạ Lệ ở trên bàn của tôi, anh ta liền cho rằng tôi đã cố ý cướp lấy chúng.

“Tiểu Nhượng, anh không muốn chúng ta thành ra như vậy. Hạ lệ đã rất đáng thương rồi, em đừng cướp đồ của cô ấy nữa, có gì thì cứ nhắm và anh, chứ đừng trút giận lên Hạ Lệ.”

Tôi: “....”

Tôi có nên nói cho anh ta biết, chính là cô bé đáng thương trong miệng hắn tự mình dâng đồ ăn đến miệng, còn ép tôi ăn không?

Tôi ngày càng chán ghét bọn họ, nhưng lại cũng càng thích Hạ Lệ hơn.

Làm ơn đi, có một đứa bạn cùng bàn ăn ý, bất cứ lúc nào cũng có thể phát đin khùng thì cũng vui đấy chứ?

Tại buổi tiệc hàng năm, người cuối cùng giành được giải thưởng cấp quốc gia vẫn là tôi.

Chẳng qua là tôi đã sớm sắp xếp cho Hạ Lệ nhận một giải thưởng khác, lấy danh nghĩa là học bổng của trường, trực tiếp chuyển vào tài khoản của cô ấy.

Ánh mắt của Thẩm Khoát nhìn tôi như thể có tia lửa chắc tôi sẽ là kẻ c.hết cháy đầu tiên.

Tôi mặc kệ ánh mắt muốn ăn thịt người của anh ta và đi thẳng lên sân khấu để nhận giải thưởng.

Hạ Lệ ở dưới liều mạng vỗ tay cho tôi.

Dựa theo lệ cũ, những năm trước điệu nhảy mở đầu sẽ à tôi và Phó Vũ, hoặc tôi và Thẩm Khoát.

Nhưng mà năm nay họ đã đồng loại bỏ rơi tôi, và với tư cách là một người mở màn, họ đồng thời vươn tay ra với Hạ Lệ:

“Tôi có thể mời cậu làm bạn nhảy của tôi không?”

Toàn trường xôn xao, hóa ra tin đồn đều là sự thật.

Những ánh mắt đồng tình, thương cảm, hả hê khi người gặp họa từ bốn phương tám hướng dồn về phía tôi. 

Tôi vẫn bình thản đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bọn họ, trong lòng âm thầm đếm.

1

2

3

“Ài, xin lỗi nha.”

Hạ Lệ hơi cúi người, trong lời nói tràn ngập sự áy náy:

“Tôi đã có bạn nhảy rồi.”

Cô ấy đi từng bước về phía tôi, đón lấy ánh đèn chói mắt, ngay cả sợi tóc cũng phát ra ánh sáng rực rỡ.

Cuối cùng cũng đứng trước mặt tôi, cô ấy xách tà váy lên, tạo thành tư thế chào tao nhã, và đưa tay về phía tôi:

“Chị xinh đẹp, em có thể mời chị nhảy một điệu được không?”

Con ngươi của Phó Vũ và Thẩm Khoát chợt co lại, đồng loại lên tiếng:

“Các người điên rồi à? Hai đứa con gái thì khiêu vũ như nào?”

Tôi chăm chú nhìn ánh mắt của cô ấy, đôi mắt như phản chiếu cả dải ngân hà, ngoài trừ sự cổ vũ và tình yêu ở trong đó ra thì chẳng còn gì khác.

Vậy nên, tôi đã đặt bàn tay của mình lên tay cô ấy.

‘Tại sao không thể cơ chứ?”

Không ai quy định rằng hai cô gái không thể cùng nhau khiêu vũ, cũng chẳng ai nói rằng khiêu vũ nhất định là một người đàn ông và một người phụ nữ cả.

Tôi có thể khiêu vũ với cha mẹ tôi, cũng có thể khiêu vũ với giáo viên, khiêu vũ với con của tôi, tôi có thể khiêu vũ với bất kỳ ai, miễn là tôi thích, why not?

Tư duy nam nữ không có gì khác biệt cả, chính những định kiến mới tại nên sự khác biệt.

Hãy nên nhớ rằng, giới tính nó chỉ được dùng để phân biệt nhà vệ sinh.

Chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trên trần nhà, phản chiếu ánh sách đầy màu sắc rực rỡ lên khắc ngóc ngách trong căn phòng, tạo ra một loạt những tia sáng rực rỡ như trong mơ, từ làn váy của thiếu nữ, đến những bức tượng điêu khắc trên tường, mọi thứ khiến cho tôi có cảm giác mình như đang ở trong một giấc mơ.

Hạ Lệ ôm lấy eo tôi và cười khẽ:

“Chị ơi, hôm nay chị đẹp quá.”

“Cảm ơn chị đã cho em chiếc váy này, em thích lắm.”

“Còn nữa, trăng đêm nay thật đẹp*.”

(*) Câu này vốn lấy theo tiếng nhật 月がきれいですね dịch là trăng đêm nay đẹp nhỉ. Câu này thường được dùng để bày tỏ cho người mình yêu biết tình cảm của mình đối với người ấy.

Trái tim tôi đập loạn nhịp, những cảm xúc khó tả lan khắp trong lòng, tôi lắp bắp hỏi:

“Cậu,...cậu đang tâm sự với tôi sao?”

Cô ấy nói:

“Không, là em đang tỏ tình với chị.”

__________

Tác giả: 雨下一整夜

Nguồn bài:mô tả album

Edit: Khi chúng mình còn trẻ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play