[ Truyện Việt ] Ánh Sáng Trong Sương

Chương 4


2 tháng


                                                 Chương 4: Mùi hôi kì lạ trong nhà vệ sinh.

Trời hôm nay trong xanh và yên bình, nắng sớm ấm áp chiếu rọi xuống, làm lấp lánh những giọt sương long lanh trên tán lá. Những giọt sương như những viên ngọc nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Khi nắng ngày càng lên cao, hơi ấm của nó khiến những giọt sương dần tan, hòa quyện vào không khí mát mẻ của buổi sáng, mang đến cảm giác tươi mới và tràn đầy sức sống. Những tán cây rung rinh nhẹ nhàng trong gió, tạo ra một khung cảnh thơ mộng và thanh bình. 

Trong không gian ấm cúng của phòng khách, ánh đèn dịu nhẹ chiếu rọi khắp gian phòng. Trên ti vi, tiếng phát thanh viên vang lên đều đặn và rõ ràng, "Dự báo hôm nay sẽ có mưa giông vài nơi..." 

“ Thưa ông ngoại, bà ngoại con đi học”. Hôm nay là ngày đầu đi học vậy mà hôm nay cô lại dậy muộn nên giờ cô rất gấp.

“ Không ăn sáng à?” Bà cô thấy vậy thì hỏi.

“ Không ạ, xíu cháu sẵn tiện ghé GS 25 luôn ạ.” Cô vừa mang giày  vừa gấp gáp nói.

“ Cần anh mày đưa đi không?” Anh trai cô đi xuống lầu với bộ vest xanh đen chỉnh tề làm toát lên khí chất của một ông chủ.

“ Dạ?”

“ Giờ mày định chờ xe buýt đấy à? Được anh mày chở còn ý kiến à? ” Đấy nhìn đi, lại dở bộ dạng ông chủ với cô rồi đấy.

“ Vâng, em đây có phúc không biết hưởng. Hôm nay cho tôi được đi ké xe của CEO Dương Oanh ạ”

“ Biết điều là tốt.”

“ Thưa ông bà con đi.” Thanh Hoài chào ông bà ngoại rồi ra lấy xe.

***

Đây là lý do vì sao cô không muốn đo xe của ông anh cô ‘ quá khoa trương’,  ai đời đi học bằng chiếc BMW xanh lá chuối.

“ Ăn gì?” Anh cô đột nhiên hỏi.

“ Ghé GS25 mua cái bánh ngọt với chai trà sữa là được rồi ạ.”

Thế là anh cô tấp vô cái GS25 gần trường cô.

“ Ngồi đây đợi anh mày..” Thanh Hoài chưa nói xong thì cô tháo dây an toàn  mở cửa bước xuống xe.

“ Anh đi trước đi, em mua rồi đi bộ lại trường được rồi.”

“ Mày chê anh mày à?”

“...” Lên cơn nữa rồi.

Cô trả lời anh bằng một cái nhìn ‘ không hiểu đang nói cái qq gì’

“ Anh không thấy xe này của anh quá khoa trương rồi sao?”

“ Đẹp vậy mà mày chê”

“ Ok, nhưng em không muốn ngày đầu đi học liền được đưa lên cfs của trường đâu. Bye”

“Thanh Nhiên!” Lại gì nữa đây trời.

“ Bụp” Thanh Hoài quăng cho cô một cây dù màu trắng trong.

“ Hôm nay trời có thể mưa, chiều về cẩn thận”

Nói rồi anh cô chạy xe mất vút mất tiêu luôn.

***

“ Tùng Tùng Tùng”

“ Yeahhh, cuối cùng cũng được ra chơi rồi ngày đầu đi học hai tiết đầu tiên là lý với văn” Là tiếng than vãn của hai đứa Đăng Khôi và Hoàng Minh đằng trước.

“ Mọi người đi căntin không ?” Lan Anh hỏi mọi người.

Hai thằng đằng trước đương nhiên đồng ý, Tuấn Anh nghe vậy thì huých cánh tay của Thanh Trầm đang ngồi giải bài. Thấy mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt mong mỏi thì cũng đành thở dài tắt bút.

“ Ờ mọi người, tui rủ thêm nhỏ bạn tui nữa được không?” Thanh Nhiên hỏi.

“ Ai?” Tuấn Anh, Đăng Khôi, Hoàng Minh đều đồng loạt hỏi.

Thanh Nhiên chỉ Thúy Ngân đang đứng trước cửa lớp chờ cô.

“ Tưởng ai chứ Thúy Ngân thì đương nhiên được” Lan Anh trả lời.

“ Dễ thương ghê.” Tuấn Anh thấy Thúy Ngân liền khen.

Mọi người đều nhìn cậu ta với ánh mắt kì quặc, đặc biệt là Đăng Khôi. Cậu ta thấy vậy liền quay ra nói Tuấn Anh.

“ Do mày chưa tiếp xúc thôi. Hazz, đúng là trẻ người non dạ mà.”

Thấy giáo viên vừa ra, Thúy Ngân liền vọt vào lớp bọn cô thì nghe được cuộc nói chuyện của Đăng Khôi, nên là đứng sau lưng cậu ta với mùi sát khí dày đặc.

“ Ui daaaa. Mịe đứa nào đá giò tao đó?” Đăng Khôi quay người định.... thì thấy Thúy Ngân.

“ Chị mày nè.”

“ Ngân...Ngân à..Chị Ngânnn... em xin lỗi mà..aaaa”

“ Thúy Ngân.” Thanh Nhiên thấy thế liền kêu cô lại.

“ Lại đây”

“ Gì vậy.”

Thanh Nhiên nói nhỏ vào tai cô gì đó, Thúy Ngân trợn tròn mắt nhìn về phía Thanh Trầm và Tuấn Anh chào hỏi.

“ Xin chào hai bạn mới, tôi là Thúy Ngân bạn thân nhất của Thanh Nhiên.”

“Thanh Trầm” Hà Thanh Trầm chỉ gật đầu

“ Xin chào, tui là Tuấn Anh là anh em tốt nhất của Thanh Trầm”

“ Được rồi, đi thôi.” Thấy ba người họ chào hỏi xong thì Lan Anh  thúc giục mọi người đi căntin.

****

Hai tuần cứ vậy mà trôi qua, cô mỗi ngày đều đi học rồi đi về cùng Thanh Trầm ra chơi bọn họ đi cùng nhau đi căntin.

“ Mọi người ơi, thứ 6 này sinh nhật tôi không biết có thể mời mọi người bữa đó được không.” Thúy Ngân dè dặt hỏi.

“ Mày nay cũng biết dè dặt nữa hả.” Đăng Khôi dở giọng trêu cô nàng.

“ Đương nhiên, tôi thì không có bận gì mọi người thì sao?” Lan Anh nói.

“ Thanh Trầm đi không ?” Tuấn Anh hỏi.

“ Thanh Nhiên mày bắt buộc phải đi nha?” Thúy Ngân dở giọng uy hiếp với cô.

“ Chớ nảy giờ tao đã từ chối chưa?” Cô ánh mắt oái ăm hỏi.

“ Ừm, mày đi tao đi.” Thanh Trầm đáp lại Tuấn Anh.

“ Ok, vậy chốt nha.” Thúy Ngân thấy mọi người thỏa thuận ổn thỏa hết rồi liền chốt.

“ Thứ 6 sau khi tan học, bọn mình gặp nhau ở quán karaoke Thụy Châu nha”

***

“ Sinh nhật vui vẻ! Zô!!”

“ Cảm ơn mọi người.”

“ Hôm nay sinh nhật 18t của mày nên hôm nay tao sẽ là người hát đầu tiên” Mọi người đều bất ngờ trước hành động này của Thanh Nhiên đều qua sang nhìn cô với ánh mắt rất bất  ngờ.

“ Vãiiii tao tưởng Thanh Nhiên thuộc kiểu người giống Thanh Trầm chứ, ai dè cũng ... không tầm thường nha.” Đăng Khôi ngạc nhiên không tin nổi, đến Thanh Trầm ngồi kế bên cũng rất bất ngờ với cá tính của cô, anh nhếch môi cười nhẹ.

“ Hay quá Thanh Nhiên ơiii, mày đúng là bạn thân nhất của tao. Tụi bây không biết đâu Thanh Nhiên có một niềm đam mê bất tận với âm nhạc đó. Tao rất cảm kích mày nhưng mà...” Thúy Ngân xúc động vì phát ngôn khiến mọi người sốc vì hành động này của Thanh Nhiên.

“ Không sao đâu tao sẽ hết mình hôm nay vì mày.” Thanh Nhiên hiểu Thúy Ngân sợ cô bị ngại ấy mà nhưng mà đối với âm nhạc cô ngại chứ.

Thanh Nhiên chọn bài Sài Gòn Hôm Nay Mưa , mọi người đều đông loạt vỗ tay vì sự nhiệt tình của cô nhưng vẻ mặt Thúy Ngân không biết vỗ tay vì điều gì nữa, ‘thật khó tả thành lời’ có lẽ là phù hợp nhất lúc này.

“ Từ lâu ta chẳng cho nhau một câu hỏi chào....”

“...”

Khi cô cất giọng hát ‘ nội tâm’ đầu tiên ngoại trừ Thúy Ngân đang bất lực thì mọi người đều có vẻ mặt ‘ ngờ ngệt’.

“ Nhắn aiiii kiaaaa nhớ ngủ sớmmmm đừng làm việc nhiều quáaa chẳng tốtttt đâu anhhh àaaa....”

“...”

“ Đúng là... trên đời này không thứ gì hoàn hảo cả.” Đăng Khôi hơi thất vọng nói. Thanh Trầm ngồi một bên bấm  điện thoại nhưng nơi khóe miệng lại xuất hiện một nụ cười nhạt.

“ Sao? mọi người thấy có hay không?” Thanh Nhiên hát xong thấy mọi người nhìn cô rất kì lạ. Mọi người nghe vậy xong thì lát đát tiếng vỗ tay vang lên.

“ Cảm ơn mọi người rất nhiều.” Cô cảm kích mọi người vì sự cỗ vũ nhiệt tình này. Cô về chỗ ngồi ngồi kế bên Thanh Trầm, vì người tiếp theo lên hát là Tuấn Anh.

“ Hồi nãy cậu có nghe tôi hát không? Thấy có hay không?” Thanh Nhiên hỏi Thanh Trầm.

Thanh Trầm nghe vậy nhướng mày nhìn cô mỉm cười, ngả ngớn nói khẽ vào tai cô: “ Hồi nữa cho cậu nghe”. Hình như quá gần rồi, giọng nói trầm khàn của cậu vang lên, âm thanh như một làn sóng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, len lỏi vào tai cô. Hơi thở ấm áp của cậu phả nhẹ vào làn da mỏng manh nơi cổ, khiến cô cảm nhận rõ từng nhịp đập của trái tim mình. Một cảm giác rạo rực và bối rối tràn ngập, khiến mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại sự hiện diện của cậu và những âm thanh vang vọng trong không gian nhỏ hẹp giữa họ.

Theo phản xạ, ngay khi nghe xong câu nói, cô giật mình xích ra xa. Sự gần gũi bất ngờ làm cô thấy ngượng ngùng, đôi má ửng hồng. Không gian như ngừng lại một khoảnh khắc, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập của cô và cảm giác nôn nao không thể che giấu. Cậu cũng nhận ra sự biến đổi này, ánh mắt dịu dàng nhưng chứa đựng một sự chăm chú kỳ lạ, như muốn ghi nhớ từng chi tiết nhỏ bé của khoảnh khắc đầy cảm xúc này.

 Cô và Thanh Trầm trong hai tuần nay nói thân cũng không thân nhưng mà lúc nào cũng thấy đi với nhau. Vì cô với Thanh Trầm vừa cùng đường đi học vừa chơi chung với nhau nên lúc nào cũng thấy hai người họ cứ đi với nhau. Khoan từ từ, hình như cô nghĩ hơi xa rồi thì phải, bổng dưng cô nhớ đến buổi chiều khi học xong tiết thể dục hôm vào ngày đầu tiên đi học hôm ấy.

Buổi chiều sau khi tan học, tiết thể dục cuối cùng kết thúc trong tiếng cười và sự mệt nhoài của các học sinh. Bầu trời u ám từ trưa đã biến thành cơn mưa to không ngớt, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống, tạo thành những vũng nước lớn khắp sân trường. Tiếng mưa rơi lộp bộp, hòa cùng tiếng xào xạc của lá cây trong gió, tạo nên một bản hòa tấu tự nhiên đầy sống động.

Cô cẩn thận mở chiếc ô anh cô đưa lúc sáng, từng bước đi ra trạm xe buýt, đôi giày lấm tấm những giọt mưa. Nhờ có ô, cô đi lại dễ dàng hơn, cảm giác như mình đang ở trong một thế giới riêng biệt, cách biệt với cơn mưa xối xả bên ngoài. Đôi tay cô nắm chặt cán ô, cảm nhận sự vững chắc và bảo vệ của nó dưới cơn mưa nặng hạt.

Khi vừa ra tới cổng trường, tiếng gọi bất ngờ vang lên của Thanh Trầm gọi cô xin đi chung dù. Giọng nói thân thuộc của Thanh Trầm, trầm ấm và có chút vội vã, làm cô dừng bước. Cô quay lại, thấy Thanh Trầm đang chạy tới, mái tóc và đồng phục ướt sũng vì mưa.  Không chút do dự, cô mỉm cười và giơ cao chiếc ô, che chắn cho cả hai. Cả hai cùng bước đi dưới chiếc ô nhỏ, tiếng mưa rơi lộp bộp trên đầu, nhưng không làm giảm đi sự ấm áp và thân thuộc giữa họ.

Tuấn Anh rap bài của Hieuthuhai, Hoàng Minh chắc bắt trúng bài của cậu ta hay sao nên cũng nhảy lên hát chung luôn. Thanh Nhiên ngồi nãy giờ uống nước nhiều quá nên cô nói khẽ vào tai Thúy Ngân nói mình đi vệ sinh.

Vào nhà vệ sinh cô thấy có 5 phòng mà cả 3 phòng đều có người, một phòng gần cuối đề bảng bị hư nên cô đi vào phòng cuối cùng. Không biết vì sao từ khi cô bước vào nhà vệ sinh nghe mùi hôi rất lạ, khi bước vào phòng cuối đó cái mùi càng trở nên nồng nặc hơn, cô xả nước xong thì dò xem mùi đó phát ra từ đâu, cô nhìn dưới chân phòng kế bên có vệt đỏ, cô ngửi ngửi căn phòng kế bên cô xác định cái mùi đó bốc ra từ căn phòng này, cô nghĩ chả lẽ là nghẹt hay tràn bồn cầu gì đó người ta chưa xử lí kịp. Nhưng khi cô thấy vệt đỏ nhỏ, cô hơi nghi hoặc liền đậy nắp bồn cầu lại trèo lên ngó qua.

“ Hộc... Hộc” Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn phòng đó các tia đỏ cô mắt cô xuất hiện, đồng tử cô giãn ra vì sợ hãi và hơi thở cô ngày càng trở nên dồn dập. Vì bên trong đó là một thi thể của một  người phụ nữ đang ngồi với tư thế đầu ngã về phía sau hai tay thòng xuống. Cô ta mặc một chiếc đầm hoa, ngồi với tư thế hai chân đang dang ra nhưng cái váy cô ta mặc nhìn sơ qua thì không có vấn đề gì bất thường.

Cô nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện .

“ Ơi mày có nghe mùi khó chịu không?” Một người phụ nữ vừa đi vệ sinh ra cùng với bạn cô ta ở phòng kế bên hai người vừa đi ra liền nói.

“ Có chắc  là mùi của phòng bị hư bên chăng?” Cô bạn của cô ấy nói.

“ Chắc vậy.”

“ Cái mùi gì khó chịu quá” Một cô gái khác vừa đi vệ sinh ra nghe hai cô gái đó nói liền nói theo.

Thanh Nhiên đợi mấy người đó ra khỏi nhà vệ sinh cô liền vọt ra khỏi phòng đến bồn rửa mặt nôn khan. Việc cần làm của cô bây giờ là báo cảnh sát....

“ Thanh Nhiên!” Là giọng của Thanh Trầm sao cậu ta lại ở đây? Đây là nhà vệ sinh nữ mà.

---Khoảng 20 phút trước, trong phòng karaoke của nhóm Thúy Ngân.---

“ Sao Thanh Nhiên đi gì mà lâu quá vậy?” Lan Anh thấy Thanh Nhiên đi nãy giờ hơn 20p rồi chưa vô nữa.

Thanh Trầm nghe vậy liền nhíu mày liền nói mình đi vệ sinh sẵn tiện đi xem Thanh Nhiêm xem sao. Khi anh đi ngang phòng vệ sinh nữ thấy ba cô gái kia đi ra nghe thấy tiếng nôn khan nhìn vô thấy  Thanh Nhiên đang liên tục rửa mặt và nôn nên mới kêu cô.

Thanh Nhiên nhìn thấy cậu thì chạy ra chỗ cậu, cậu nhíu mày hỏi cô sao vậy 

“ Có người chết.” Cô nhìn cậu với  đôi mắt đầy tia máu vì mới nôn xong.

“ Cái gì?”. Thanh Trầm bàng hoàng hỏi.

“ Cậu chờ tôi gọi cảnh sát rồi kể lại sau.” Nói rồi cô lấy điện thoại báo cảnh sát, đợi cô gọi xong cậu liền hỏi:

“ Cậu nhìn thấy gì trong đó?”

Cô kể cảnh mình nhìn thấy trong căn phong vệ sinh đó cậu nghe. Khoảng 5 phút sau tiếng còi cảnh sát vang lên, các chú cảnh sát vào cô bảo ở trong căn phòng đó. Các chú cảnh sát phá cửa căn phòng các pháp y và giám định hiện trường tiến vào thẩm định hiện trường. Cô với Thanh Trầm đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, nhìn xác thi thể được mang ra cô nhìn thấy trên cổ tay thi thể có vết hằn của bàn tay, không chỉ thế trên đùi cô ta còn có vết bầm vì cô ta mặc một chiếc đầm hoa nhí, và một điều quan trong nữa là từ rãnh đùi cô ta có vệt máu đọng lại. Thanh Nhiên quan sát một hồi thì kéo Thanh Trầm lại nói nhỏ.

“ Tôi nghĩ cô ta bị cưỡng hiếp.”

Thanh Trầm nghe vậy nhìn cô chầm chầm một hồi, khiến cô tưởng cô nói sai gì đó.

“ Ừm, có chút hiểu biết đó.” Anh lạnh nhạt dời mắt nhìn thi thể nói.

“ Sợ không?” Anh hỏi cô.

“ Nãy không thấy tôi nôn hả?” Cô nhìn anh kì lạ hỏi.

Khi mang thi thể , anh cảnh sát đội nón kết đen áo jean đen ra ngoài nói với bọn họ đi lấy lời khai.

Mọi người nghe thấy tiếng còi cảnh sát, thì nhốn nhào ra xem trong đó có nhòm bạn của bọn họ và cả ba cô gái lúc nãy nữa, một trong ba cô gái đó nói với hai cô gái còn lại : “ Thì ra cái mùi hôi đó... chính là mùi của xác chết” 

Sau khi cô gái đó nói xong mặt của hai cô gái còn lại tái xanh, một cô trong đó bỗng nhiên ngất xỉu.

Nhóm Thúy Ngân thấy hai người họ ở đó tiến lại hỏi: “ Có chuyện gì vậy?”

Thanh Nhiên kể lại cho họ nghe nhưng không nói phán đoán của mình và Thanh Trầm về cái chết của người phụ nữ đó cho bọn họ nghe. Mọi người nghe vậy liền hoảng sợ hỏi thăm Thanh Nhiên không sao chứ. 

“ Giờ hai người đi lấy lời khai sao?” Hoàng Minh hỏi.

“ Phải” Thanh Trầm trả lời.

“ Vậy hôm nay cứ vậy mà kết thúc thôi, bọn mình xuống thanh toán rồi về cho hai người họ đi.” Thúy Ngân nói.

“ Xin lỗi nhé...” Thanh Nhiên áy náy nói.

“ Xin lỗi gì chứ, chỉ là sinh nhật thôi mà năm nào cũng có. Đi thôi”  Thúy Ngân an ủi cô nói.

Xuống tới quầy thanh toán, Thúy Ngân giành thanh toán mọi người thấy vậy đều kéo cô ra, Đăng Khôi thấy vậy quát: “ Nhỏ này, sinh nhật mày mà trả gì! Cút qua một bên cho bố mày. Nhanh!”

“Tích tích”

“ Cảm ơn quý khách”

Mọi Người đều đồng loạt quay lại nhìn Thanh Trầm đang quẹt mã thanh toán, Tính tiền xong anh nhìn mọi người nói : “ Tao mời”

Thanh Nhiên thấy vậy tiến lại dựt hóa đơn thanh toán sẵn tiện điện thoại cậu còn mã QR đấy quét rồi chuyển qua cho anh nói: “ Mỗi người cũng lại quét đi.” Rồi cầm điện thoại Thanh Trầm đưa cho từng người chuyển lại cho anh. Chuyển tiền xong, Lan Anh hỏi: “ Hai người xíu về chung à?”

“ Ừm” Thanh Trầm đáp.

“ Vậy hai người đi lẹ đi, nhớ đưa Thanh Nhiên về nhà an toàn đấy.” Thúy Ngân nói.

“ Ba thằng bây cũng chia ra đưa Thúy Ngân với Lan Anh về đi.” Thanh Trầm nói

Tuấn Anh, Hoàng Minh, Đăng Khôi đều đưa dấu ‘Ok’

****

“ Hai bà nhà ở đâu?” Tuấn Anh hỏi.

“ Thúy Ngân để tao với thằng Minh đưa về cho, nhà Ngân nằm trên đường nhà tao” Đăng Khôi nói. Hoàng Minh với Đăng Khôi là hàng xóm của nhau nên chơi chung với nhau từ nhỏ, còn Thúy Ngân trước nhà họ 2km chung một đường.

“ Vậy cũng được.” Lan Anh nghe vậy yên cũng yên tâm

“ Còn Lan Anh?” Tuấn Anh hỏi.

“ Tôi bắt xe buýt về được rồi, tại nhà tôi khác đường với ba người này.”

“ Vậy bọn mình đi về với Lan Anh rồi về chung”

“ Không cần đâu giờ 9h hơn rồi” Lan Anh từ chối.

“ Ba đứa bây về trước đi,tao đưa Lan Anh về.” Tuấn Anh nói.

“Thôi để...” Đăng Khôi chưa kịp nói Tuấn Anh  kéo Lan Anh đi trước.

Hoàng Minh thấy vậy liền bảo mọi người ‘ Đi thôi’

Lan Anh bị Tuấn Anh kéo đến trạm xe buýt, vì kéo hơi đau nên cô giãy ra Tuấn Anh không thả đến trạm xe buýt mới buông cô ra.

“ Bà tính đi một mình về sau khi mới xảy ra án mạng sao?” Tuấn Anh bực bội hỏi.

“Nhưng mà...”

“ Bà ở đâu?” Tuấn Anh hỏi.

“ An Phú Plaza quận 3” Lan Anh nói.

“Gì?” Tuấn Anh nghe xong thì bất ngờ.

“ Tôi cũng ở quận 3, chung cư An Phú Plaza” Tuấn Anh nói.

Lan Anh nghe vậy cũng bất ngờ không kém liền hỏi : “ Ở tầng mấy?”

“ Tôi ở tầng 18.” Tuấn Anh đáp.

“ Tôi ở tầng 11” Lan anh nói.

“ Vãiiii” Cả hai đều đồng thanh thốt lên.

___________________________________________________________________________

Hạt Hạnh Nhân: Bất ngờ hông nè 😊


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play