Tôi Có Ba Người Cậu Khiêm Tốn

Chương 3 : END - HOÀN


2 tháng


TÔI CÓ BA NGƯỜI CẬU KHIÊM TỐN (P3 - END)

Tác giả: Lạc Khê Nhi

12,

Hiệu trưởng nhìn tôi, nhiệt tình nói:

“Em là Dư Vãn Vãn, cháu gái của Cố Khinh Vân đúng không? Có người cậu quyền lực như vậy mà em vẫn luôn luôn khiêm tốn, thật đáng khen.”

Cậu Ba của tôi là Cố Khinh Vân?

Người đứng đầu giới học thuật lại trở thành một giáo viên quèn trong miệng cậu Hai?

Cũng không thể trách tôi không nhận ra, phải trách tình báo của cậu Hai không chính xác.

Mọi người xung quanh đang bàn tán về tôi.

“Cậu của Dư Vãn vãn là Cố Khinh Vân?”

“Năm năm trước, ngài ấy là giáo sư trẻ tuổi nhất Nam Đại, hiện tại ngài ấy là người đứng đầu trong bộ môn vật lý của nước ta, hơn nửa số tài liệu tham khảo của tôi đều là tác phẩm của ngài ấy.”

“Đây mới gọi là đại lão, chú của Trương Hiểu Vân tôi còn chẳng biết tên là gì.”

Nghe lời bàn tán của mọi người, Trương Hiểu Vân lập tức xị mặt ra.

“Cậu chưa từng nghe qua là bởi vì kiến thức của cậu hạn hẹp, cậu của tôi rất tài giỏi, đúng không cậu.”

Trương Hiểu Vân đang quay đầu để tìm câu trả lời của cậu mình, quay sang rồi cô ta mới phát hiện người cậu đầu trọc của cô ta đang chạy đến chỗ cậu Ba tôi, cung kính cúi chào.

“Giáo sư Cố, tôi là người hâm mộ trung thành của ngài, tôi hi vọng mình đủ may mắn để tham dự tọa đàm của ngài một lần, có được không ạ?”

Cậu Ba tôi liếc nhìn giảng viên đầu trọc, “Tôi vừa nghe thấy ông khinh thường người trong giới giải trí, sao lại nói chuyện với tôi giống như theo đuổi thần tượng vậy?”

“Loại giảng viên gà rừng như ông ở lại trường lâu dài sẽ gây ra hậu quả lớn, tôi đề nghị nhà trường tạm đình chỉ công tác của ông một năm, sau khi ở nhà kiểm điểm xong xuôi, tư tưởng bớt nông cạn mới có thể dạy được con nhà người ta.”

Tôi đứng một bên cười trừ.

Cậu Ba thật tuyệt vời.

Vị giảng viên trọc tái mặt vì sợ hãi.

Nhưng ông ta cũng không ngu, ít nhất ông ta vẫn còn nhìn ra được, ông ta đắc tội với tôi nên mới bị cậu Ba của tôi nhắm vào.

“Giáo sư Cố hiểu lầm rồi, tôi thật sự không biết sinh viên ưu tú này là cháu gái của ngài.”

Vừa nãy còn nói tôi là một đứa không học vấn, không nghề nghiệp, giờ lại nói tôi là sinh viên ưu tú, trình độ văn học của giảng viên đầu trọc này cũng không tồi.

Thấy sắc mặt của cậu Ba tôi không khá hơn, ông ta kéo Trương Hiểu Vân đến trước mặt tôi.

“Tất cả là lỗi của cháu, lừa gạt cậu, mau xin lỗi bạn học Dư đi.”

Trương Hiểu Vân có vẻ rất sợ giáo sư đầu trọc, cô ta không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi tôi.

“Dư Vãn Vãn, tôi xin lỗi, tôi không nên vu khống cho cô.”

Vừa rồi kiêu ngạo thế nào thì giờ này xấu hổ thế đó.

Đối với loại người này, tôi không có chút đồng tình nào, thậm chí nhìn một cái cũng không muốn.

Giảng viên đầu trọc dạy dỗ Trương Hiểu Vân xong, cung kính giải thích với tôi.

“Thật ra tôi và con nhóc đó cũng không liên quan đến nhau lắm, mẹ nó là họ hàng xa nhà tôi.”

Sau đó lại làm trò, quay sang quở trách Trương Hiểu Vân, cô ta không chịu được nữa, chạy ra khỏi phòng học.

13,

“Vãn Vãn, chuyện luận văn tốt nghiệp con đừng lo, Nam Đại sẽ hợp tác với trường con, lúc đó cậu sẽ đích thân hướng dẫn con.”

Cậu Ba vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt hâm mộ.

Được Cố Khinh Vân hướng dẫn làm luận văn là ước mơ của rất nhiều sinh viên.

Trong lòng tôi cũng rất kích động, “Cảm ơn cậu Ba.”

Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, “Con là cháu gái của cậu, cậu thiên vị con là chuyện bình thường.”

Cậu tôi là người đại diện đến bàn chuyện hợp tác giữa trường học của tôi và Đại học Nam Kinh.

Chúng tôi hẹn nhau tối nay cùng về nhà, một nhà đoàn tụ.

Sau khi cậu Ba rời đi, tôi nghe thấy tiếng khóc của Trương Hiểu Vân.

Cô ta đang ngồi trong góc gọi video cho mẹ.

“Mẹ, tại sao hôm đó mẹ không g i ế t luôn con đ ĩ Dư Vãn Vãn, lại để nó sống đến giờ này hại con.”

Trương Tuệ Quân tức giận mắng Trương Hiểu Vân, “Con ngậm ngay cái miệng lại, còn nhắc đến chuyện này nữa thì đừng trách mẹ không khách khí.”

Trương Hiểu Vân không phục, nhưng cũng nói năng nhẹ nhàng hơn một chút.

“Mẹ sợ cái gì, ở đây chỉ có một mình con thôi. Ba mẹ cẩn thận như vậy, không ai biết đâu.”

Tôi đang dỏng tai lên nghe lén thì Trương Tuệ Quân không lưu tình chấm dứt luôn cuộc trò chuyện này.

Một hạt giống nghi ngờ gieo trong lòng tôi, chẳng lẽ chuyện của mẹ tôi không phải chuyện ngoài ý muốn.

Nhất định tôi sẽ điều tra rõ ràng.

Bây giờ quan trọng nhất chính là phải tìm ra cách để phát hiện ra bí mật của bà ta.

Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định gọi điện thoại cho cậu Cả:

“Cậu Cả, cậu có thể giúp con nghe lén điện thoại của một người không?”

“Được!”

Sau khi tắt điện thoại, tôi mới ngây người.

Cậu Cả đồng ý nhanh quá đi.

Chắc chắn cậu cả là boss của hắc đạo, nếu không thì kiếm đâu ra nhiều tài nguyên như vậy.

14,

Tôi được cậu Ba hướng dẫn làm luận văn, nhẹ nhàng cuỗm được điểm tối đa.

Cộng thêm điểm GPA cao ngất ngưởng của tôi, tôi tốt nghiệp loại xuất sắc.

Còn Trương Hiểu Vân, cô ta còn nợ môn, nghe nói học kì tới cô ta phải đến trường thi bù mới có thể tốt nghiệp.

Dựa vào bằng tốt nghiệp xuất sắc, tôi thành công lấy được cơ hội phỏng vấn của công ty Bắc Cực Hùng Đại.

 Đây là công ty thuộc top 3 toàn quốc và có vô số công ty chi nhánh.

Quy mô của công ty lớn, phúc lợi cũng rất tốt, đây là công ty mà rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp muốn vào làm.

Nghe nói người sáng lập là một thiên tài máy tính.

Nhưng người ta quá khiêm tốn, trên mạng không có bất kì thông tin gì, đến cả họ tên cũng không để lại.

Sau khi phỏng vấn, tôi thấy một bóng hình quen thuộc lóe qua.

Tôi nghĩ mình hoa mắt, ngu ngốc như Trương Hiểu Vân làm sao mà lấy được cơ hội phỏng vấn của công ty này.

Ba ngày sau, tôi mở website công ty xem kết quả.

Không có tên tôi, chỉ có tên của Trương Hiểu Vân.

Người phụ trách phỏng vấn rõ ràng rất hài lòng với tôi, tại sao người trúng tuyển lại là sinh viên kém như Trương Hiểu Vân?

Giọng nói của Trương Tuệ Quân truyền đến, đây là thiết bị nghe lén mà cậu Cả cho tôi, dùng để nghe lén cuộc trò chuyện của bà ta.

“Con gái, vừa lòng chưa, con thành công trúng tuyển, con t iện nh ân Dư Vãn Vãn kia bị trượt rồi.”

Trương Hiểu Vân đắc ý nói, “Cảm ơn mẹ, nếu không phải con ngốc kia quên sửa địa chỉ, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội đút lót người phụ trách phỏng vấn.”

Tôi nhận được email phỏng vấn từ sớm, nhưng lại không nhận được bản cứng.

Tôi cứ nghĩ là do tôi đã trả lời qua email, nên họ mới không gửi đến nữa.

Không ngờ sự thật là Trương Tuệ Quân giấu thư mời phỏng vấn của tôi đi.

Bảo sao Trương Hiểu Vân có thể trúng tuyển, thì ra là do dùng tiền đút lót.

Nếu là vì thực lực, tôi sẽ nhận thua.

Nhưng sự thật lại không phải vậy, tôi không phục.

Càng nghĩ càng tức, hối hận vì bản thân mình quên chưa xóa địa chỉ cũ, nên mới tạo cơ hội cho hai mẹ con họ Trương nhảy vào.

Nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Cậu Cả về đúng lúc tôi đang khóc, cậu ấy nghiêm túc hỏi lý do.

Chuyện này quá mất mặt, tôi cũng không muốn nói.

Nhưng cậu Cả có vẻ tức giận, tôi không biết phải làm sao nên đành nói việc tôi bị trượt phỏng vấn với cậu.

Cậu Cả cười, “Còn tưởng chuyện gì lớn, nếu con muốn đi làm, ngày mai cứ đến công ty đi.”

“Đừng nói là đi làm, con muốn thừa kế công ty cũng được.”

15,

Tôi trợn mắt há mồm.

Sợ hãi đến mức níu chặt tay cậu Cả, “Cậu, con biết cậu thương con, nhưng không cần vì con mà làm chuyện phạm pháp.”

Cậu Cả không phản ứng kịp, tôi tiếp tục ôm tay cậu khuyên bảo, “Con không làm ở công ty đó nữa, người không cần chiếm đoạt công ty của người ta vì con.”

Cậu Cả cười thành tiếng, “Đứa nhỏ ngốc này, đoạt cái gì mà đoạt, công ty là của cậu, còn cần phải đoạt sao?”

Tôi dùng 3 giây tiêu hóa hết lời của cậu.

Thì ra người thần bí kia là cậu Cả.

Nghĩ đến việc mình vẫn luôn hiểu lầm cậu Cả là đại boss của xã hội đen, tôi cảm thấy rất áy náy.

“Ngại quá cậu Cả, con hiểu lầm người.”

“Đứa nhỏ ngốc, còn ngại ngùng cái gì. Đúng rồi, cậu nhớ là thành tích của con rất tốt, tại sao lại không trúng tuyển?”

Sau khi biết cậu Cả là người sáng lập, tôi cũng không ngại nữa, nói hết chuyện mẹ con Trương Tuệ Quân đút lót người phụ trách phỏng vấn cho cậu nghe.

Cậu Cả rất tức giận, “Nhóm sâu mọt này ảnh hưởng rất lớn đến công ty, cậu sẽ xử lý ngay lập tức.”

Tôi nhanh chóng ngăn cản cậu.

“Cậu ơi, cứ để họ vui vẻ hai ngày đi, giờ vui bao nhiêu thì mấy ngày nữa khổ bấy nhiêu.”

Cậu Cả nghe xong liền đồng ý với ý kiến của tôi.

Không phải tôi mềm lòng, gần đây tôi vẫn luôn nghe lén điện thoại của Trương Tuệ Quân.

Chuyện của mẹ tôi đã tra được một chút, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.

Đến lúc đó, nợ mới nợ cũ, tôi sẽ dần dần giải quyết với mẹ con nhà này.

Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người này.

16,

Giọng nói vui vẻ của Trương Hiểu Vân truyền đến, “Ba, ba đặt cho con một bữa tiệc sang trọng ở khách sạn Quân Lâm Thiên Hoa thật sao?”

“Đương nhiên, con gái bảo bối của ba giỏi như vậy, trúng tuyển được vào công ty lớn, tất nhiên ba phải bỏ tiền ra để tổ chức tiệc cho con vui vẻ một chút.”

Khách sạn Quân Lâm Thiên Hoa là khách sạn sang trọng, xa xỉ nhất.

Không ngờ người ba cặn bã này của tôi lại hào phóng với Trương Hiểu Vân hơn cả con gái ruột.

Tiệc ăn mừng đúng không?

Để tôi đến chúc mừng các người một chút.

6h tối, tôi đến phòng VIP của khách sạn Quân Lâm Thiên Hoa.

Khi tôi xuất hiện, tiếng cười nói lập tức biến mất.

Bảo mẫu Trương và người ba tồi nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén.

Người ba tồi hỏi tôi, “Mày đến làm gì?”

Bảo mẫu Trương kéo tay tên cặn bã này, không cho ông ta nói chuyện với tôi, “Nói chuyện với nó làm gì? Gọi bảo vệ đến đuổi nó đi là được.”

Trương Hiểu Vân lập tức chen miệng, “Ba, mẹ nói đúng, gọi bảo vệ đến đuổi cô ta là được, chắc là cô ta biết chúng ta đến đây ăn đồ ngon cho nên muốn đến ăn ké.”

 Kẻ xướng người họa, ông ta lập tức gọi bảo vệ.

“Bảo vệ, mau đuổi con nhóc này ra ngoài giúp tôi, nó ở đây ảnh hưởng đến tâm trạng ăn tối của tôi.”

Trương Hiểu Vân vui vẻ khi thấy người gặp họa, “Cô ta là tên ăn mày muốn đến xin cơm, sao khách sạn các người lại cho cô ta bước vào?”

Sắc mặt bảo vệ trở nên nghiêm túc, bọn họ bước đến gần tôi rồi dừng lại.

Tôi bình tĩnh nhìn bác bảo vệ, chỉ vào bàn ăn rồi nói hai câu.

“Bàn đó.”

“Đập.”

Vừa nói xong, ba người bảo vệ trực tiếp hất hết bữa tiệc mà Trương Hiểu Vân đang chụp ảnh khoe khoang xuống đất.

Hành động này khiến ba người họ sững sờ.

Trương Tuệ Quân tức ói m á u, chỉ vào bảo vệ:

“Đầu óc các người bị úng nước à, hay là mắt có vấn đề? Chúng tôi mới là khách quý, là thượng đế của các người, vậy mà các người lại nghe lời con nhóc đó, các người bị đ i ê n à?”

Tôi cười cười nhìn Trương Tuệ Quân, “Bảo mẫu Trương không cần tức giận đâu, đầu óc họ vẫn bình thường, các người đúng là khách hàng, nhưng khách sạn này là của cậu Hai tôi mở, hiện tại đã sang tên cho tôi rồi.”

“Tôi là sếp, hiểu chưa?”

Trương Tuệ Quân ghét nhất tôi gọi bà ta là bảo mẫu, bà ta tức giận muốn vồ lấy tôi.

Nhưng sau khi biết tôi là chủ của Quân Lâm Thiên Hoa, bà ta ngây người.

Sau đó lại muốn nhào đến, bị bảo vệ giữ chặt.

Trương Hiểu Vân thấy mẹ mình bị người ta khống chế, tức giận đến mức không nói được gì.

“Dư Vãn Vãn, kể cả khách sạn này là của cậu Hai cô thì sao? Tôi là nhân viên của Bắc Cực Hùng Đại, cô có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi thôi, khách sạn này sẽ bị niêm phong không?”

Tôi, “Wao, tôi sợ quá nha!”

Cô ta không nói thì tôi cũng quên mất.

Giờ vừa đúng lúc.

Tôi lấy điện thoại ra, gọi điện cho sếp của Trương Hiểu Vân rồi bật loa ngoài.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, thái độ của bên kia rất lịch sự.

“Cô Dư, cô có gì muốn dặn dò ạ?”

“Giám đốc Tôn, bộ phận của anh có một thực tập sinh mới tên Trương Hiểu Vân, cô ta phỏng vấn gian lận, anh cho cô ta nghỉ việc đi.”

Giám đốc Tôn nhanh chóng đồng ý, hứa sẽ đuổi việc Trương Hiểu Vân ngay lập tức.

Trương Hiểu Vân nghe thấy giọng nói của giám đốc của mình, cô ta sững sờ.

“Chúc mừng nha, vừa đi làm được một ngày đã bị đuổi việc rồi. Giấu cho kĩ vào, nếu bị bạn học biết được sẽ cười nhạo cô đó.”

Cô ta không chấp nhận được sự thật, hét lên, “Không thể nào, cô làm gì có bản lĩnh này?”

Tôi cười khẽ, “Quên nói cho cô biết, Bắc Cực Hùng Đại là công ty của cậu Cả tôi.”

“Nếu không muốn đi cũng được, tôi có thể cho cô làm lao công.”

“Thừa kế công việc của mẹ mình, tiếp tục làm bảo mẫu cho công ty nhà tôi cũng được.”

Những lời này như mũi tên xuyên qua trái tim của Trương Hiểu Vân, cô ta không nhịn được hét lên.

Nhìn hại mẹ con cô ta ghen ghét đến đỏ mắt, nụ cười trên môi tôi càng rạng rỡ.

“Vãn Vãn, cậu của con tài giỏi như vậy sao?”

Người nói lời này là ba tôi, ông ta dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn tôi, tâm tư viết hết lên mặt.

Tôi lạnh mặt nhìn ông ta, “Tài giỏi cũng liên quan gì đến ông, mẹ tôi và ông đã ly hôn rồi.”

Ông ta cười lấy lòng, “Ba và mẹ con ly hôn, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà. Nếu cậu con tài giỏi như vậy, khách sạn cũng cho con, vậy thì con cũng nên đầu tư cho ba mấy ngàn vạn đúng không?”

Ông ta không biết xấu hổ sao? 

Lúc đuổi tôi ra khỏi nhà tàn nhẫn biết bao.

Giờ còn mặt mũi nói những lời này, đúng là không biết xấu hổ.

Ông ta còn muốn tiếp tục quấy rầy tôi, đột nhiên một nhóm c ảnh sát mặt đầy nghiêm túc bước đến.

“Ai báo c ảnh s át?”

Tôi lập tức giơ tay, “Chú cảnh sát, là cháu.”

“Cháu muốn báo cáo hai người họ liên thủ m ưu s át mẹ cháu, chiếm bất động sản của mẹ cháu, còn chiếm hết tiền bồi thường của mẹ cháu làm của riêng.”

Trương Tuệ Quân nghe được những lời này, lập tức mắng lớn, “Cô nói bậy, trước mặt cảnh sát mà cũng dám nói hươu nói vượn, không sợ tôi báo cáo cô tội phỉ báng sao?”

Người ba cặn bã của tôi còn quá đáng hơn, “Cảnh sát, người này là con gái tôi, nó muốn chia tài sản nhưng tôi không đồng ý, cho nên mới vu khống tôi.”

Tôi không muốn phí lời nữa, mở đoạn ghi âm trong điện thoại lên.

Bọn họ không ngờ tôi đã lén ghi âm những cuộc trò chuyện của họ.

Người ba cặn bã c h ế t lặng, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Trương Tuệ Quân sợ tới mức quỳ bò đến trước mặt tôi, dập đầu xin tha thứ.

“Vãn Vãn, trước kia dì đối xử với con không tồi, con tha thứ cho dì được không?”

Tôi đạp cho bà ta một cước, “Muốn dập đầu xin lỗi thì đến trước mộ mẹ tôi mà dập đầu, đừng có bày trò làm bẩn mắt tôi.”

Mặc kệ tôi mắng chửi, nhưng đứng trước nguy cơ vào t ù, bà ta chọn ngoan cố quỳ trước mặt tôi nhận sai.

“Dì sai rồi, con tha thứ cho dì đi. Tất cả đều là ba con làm, không liên quan đến dì.”

Người ba tồi nghe xong lập tức nhảy dựng lên.

Cuối cùng hiện trường biến thành ch ó cắn c hó.

Tôi không muốn nghe.

Tôi đưa điện thoại cho cảnh sát, “Đây là chứng cứ bọn họ chủ mưu hãm hại mẹ cháu, mong các chú giải quyết, trả lại công đạo cho mẹ cháu.”

Án mưu sát là trọng tội, cảnh sát lập tức x ích ba người họ giải đi.

17,

Nửa năm sau, vụ xét xử kết thúc, báo ứng của Trương Tuệ Quân và người ba tồi cũng đến.

Người động tay động chân vào xe của mẹ tôi chính là ông ta, ông ta nới lỏng dây phanh của mẹ tôi, khiến mẹ tôi bị t a i n ạ n, mất mạng.

Cuối cùng, ông ta chịu án tù chung thân, Trương Tuệ Quân không tự mình động thủ nên chỉ cần ngồi t ù 10 năm.

Trương Hiểu Vân không chịu được đả kích, cô ta phát điên rồi, ngày ngày đi lang thang trên phố để cu ớp đồ ăn của trẻ con, nhưng lại bị trẻ con ném đá vào mặt.

Căn nhà bị c ư ớ p đi được trả lại cho mẹ tôi, tôi là người thừa kế.

Những tài sản trên danh nghĩa của ba tôi được bán đấu giá, tất cả số tiền đó được chuyển cho tôi.

Tiền này là dùng mạng của mẹ tôi đổi lấy, tôi không thể lấy.

Tôi có ba người cậu lắm tiền, tôi đã quyên góp số tiền đó cho trường tiểu học hi vọng dưới danh nghĩa của mẹ.

Tôi ôm di ảnh của về ngôi nhà mà mẹ đã vất vả làm việc để đổi lấy kia.

Đặt bức ảnh vào vị trí bà ấy thích nhất, ngắm nhìn gương mặt hiền từ của mẹ.

Tôi chậm rãi mở miệng:

“Mẹ, kẻ hại mẹ đã phải chịu sự trừng phạt, mẹ không cần lo lắng cho con, ba cậu đối xử với con rất tốt, hiện tại con cũng sống rất tốt.”

“Con đang làm trong công ty của cậu Cả, cậu ấy nói đến khi con có đủ khả năng thì cậu ấy sẽ nhường vị trí của cậu ấy cho con.”

“Mẹ đừng lo cho con, mẹ ở bên đó tự lo cho mình nhé!”

Tôi vuốt di ảnh của mẹ, nước mắt lăn dài trên khóe mi.

Có ba người cậu bên cạnh, con sẽ rất hạnh phúc, mẹ yên tâm đi.

(hết)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play