TÔI CÓ BA NGƯỜI CẬU KHIÊM TỐN (P1)

Tác giả: Lạc Khê Nhi

1,

Tang lễ của mẹ tôi vừa kết thúc.

Ba tôi nắm tay bảo mẫu và con gái của bà ta, đuổi tôi ra khỏi nhà.

Trương Tuệ Quân là bảo mẫu của nhà tôi, ba năm trước bà ta bị chồng đuổi ra khỏi nhà.

Mẹ tôi cảm thấy bà ta quá đáng thương, quyết định giữ bà ta ở lại làm bảo mẫu, giúp bà ta có cơm ăn áo mặc.

Không ngờ bà ta lại quyến rũ ba tôi.

Trương Hiểu Vân, con gái của bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu thích, “Cái nhà này không còn chỗ cho mày đâu, mau c ú t đi!”

Tôi tức giận, “Đây là nhà mẹ tôi mua! Các người lấy tư cách gì đuổi tôi đi!?”

Trương Hiểu Vân lấy sổ đỏ quơ quơ trước mặt tôi.

“Nhà này bây giờ là của bố mẹ tôi chứ không phải của mẹ cô.”

“Da mặt dày quá nhỉ, còn muốn ở đây ăn vạ à?”

Lúc đầu ba tôi muốn mua nhà, ông ta lừa mẹ tôi ly hôn giả.

Ai ngờ giả lại thành thật, căn nhà bị tên đàn ông cặn bã và cô bảo mẫu này chiếm đoạt!

Ngôi nhà này đứng tên ba tôi, bởi vậy cho dù tôi có làm thế nào cũng vô ích.

Đồ đạc của tôi bị Trương Hiểu Vân độc chiếm, lúc bị đuổi ra khỏi nhà, trong tay tôi chỉ có một tấm hình tôi và mẹ.

Bên ngoài trời mưa tầm tã, vừa bước xuống lầu, cả người đã bị ướt sũng.

Thím Vương nhà bên đột nhiên đi đến trước mặt tôi: “Vãn Vãn, cháu không còn nhà để về sao, đến nhà thím đi?”

Tôi nghi ngờ nhìn thím Vương.

Ngày thường bà ta chẳng ưa gì tôi, sao hôm nay lại tốt bụng như vậy?

Biết ngay là chẳng có gì tốt lành, bà ta cười tủm tỉm nói:

“Vãn Vãn, chỉ cần cháu gả cho con trai của thím, chúng ta sẽ là người một nhà, nhà thím cũng sẽ trở thành nhà của cháu.”

Tôi tức giận đến mức bật cười.

Biết ngay là không có ý tốt mà.

Năm bảy tuổi con trai của bà ta bị điện giật hỏng não, biến thành kẻ ngốc, không thể tự chăm sóc bản thân mình.

Bà ta muốn tôi gả cho con trai bà ta?

Tôi nói, “Thím Vương, không cần đâu.”

Mặt bà ta lập tức tối sầm lại.

“Mày bây giờ chẳng khác gì c hó m ất chủ mà còn dám kén chọn à? Cái loại không ba, không mẹ, không tiền như mày, lấy được con trai tao là phúc của mày! Vậy mà mày còn từ chối!”

“Mẹ kiếp, mày xứng đáng mất mẹ!”

Vừa nói xong, một chiếc xe màu đen phóng nhanh tới.

Bắn hết nước bẩn trên đường lên người thím Vương.

Lúc đó bà ta đang há miệng, đến lúc phản ứng lại thì đã nuốt hết chỗ nước đó vào bụng.

Bà ta đang định ch ửi m ắng tiếp, không ngờ chiếc xe kia dừng lại.

Tôi ngẩng đầu lên, là một chiếc RollsRoyce.

Một người đàn ông mặc vest đen chậm rãi xuống xe và bước về phía chúng tôi.

Thấy người đàn ông kia dừng lại trước mặt mình, thím Vương sực tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng lên.

“Anh, anh đẹp trai… anh tìm tôi à?”

Nhưng người đàn ông cao ráo, đẹp trai đó chỉ chú ý đến tôi.

“Con tên Dư Vãn Vãn đúng không?”

“Tôi là cậu của con.”

2,

Ngồi trên chiếc RollsRoyce, tôi vẫn cảm thấy đây là một giấc mơ.

Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có bên cạnh là cậu của tôi.

Tôi nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh một lần nữa, người này thật sự có nét giống mẹ tôi.

“Người là cậu của con thật sao?”

Người đàn ông đó mím môi gật đầu:

“Ngoài cậu ra thì con còn có hai người cậu nữa. Bọn họ đã biết cậu tìm được con rồi, chắc họ cũng sẽ sớm trở về thôi. 

Nói xong, người đàn ông lấy một tấm ảnh cũ đã ố vàng trong túi ra đưa cho tôi.

Trong ảnh là mẹ tôi hồi trẻ và ba anh trai nhỏ tuổi.

Cậu Cả nói cho tôi biết, năm đó mẹ tôi phải lòng một thằng đàn ông nghèo rớt mồng tơi, là ba tôi.

Bà ấy vì tình yêu mà trốn khỏi nhà, bà ngoại tôi tức giận đến mức l ên c ơn đ au tim.

Ông ngoại tôi ra lệnh không ai được phép đi tìm mẹ tôi.

Các cậu vô tình biết được mẹ tôi qua đời, vì vậy bọn họ đều rất hối hận vì không đến tìm mẹ tôi sớm hơn một chút.

Cậu Cả biết tôi bị đuổi khỏi nhà, quyết định đến đón tôi về.

“Vãn Vãn, đến nhà rồi.”

Tôi bước xuống xe, tròn mắt nhìn biệt thự to đẹp như cung điện trước mắt.

Thấy tôi sững sờ, cậu hỏi tôi, “Sao không vào nhà?”

Tôi há hốc mồm, kinh ngạc hỏi, “Cậu, đây là nhà cậu thật sao?”

Cậu Cả gật đầu, “Vãn Vãn, từ giờ đây cũng là nhà của con.”

Tôi từng bước đi theo cậu vào nhà, nhìn cách bài trí xa hoa trong nhà tôi luống cuống đến mức không biết nên đặt tay chân chỗ nào.

Tôi do dự hỏi: “Cậu ơi, cậu có nhiều tiền lắm sao?”

Cậu Cả cười cười, “Cũng tạm, kinh doanh nhỏ để kiếm sống.”

Tôi nhìn đám vệ sĩ mặc vest đen xung quanh, nhìn căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, cái này gọi là kinh doanh nhỏ để kiếm sống hả?

Không lẽ tiền của cậu Cả kiếm được là tiền không sạch sẽ, cho nên mới phải ăn nói khiêm tốn như vậy vì sợ người ta nghi ngờ?

Cũng đúng, nếu không thì một người kinh doanh bình thường cần gì phải thuê nhiều vệ sĩ trông như xã hội đen đến để bảo vệ mình như vậy?

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng rồi, nhưng tôi cảm nhận được cậu Cả đối với tôi rất tốt, có lẽ đây là tình thân.

Cậu là em trai ruột của mẹ tôi, tôi sẽ không tố cáo cậu đâu.

3,

Tôi xin nghỉ học mấy ngày để lo liệu tang lễ của mẹ.

Quay lại trường học, chăm chỉ đọc sách, học hành, đó là nguyện vọng cuối cùng của mẹ, tôi không bao giờ quên!

Ăn sáng xong, tôi bảo với cậu tôi muốn đi học.

Cậu lập tức đồng ý, nói với quản gia, “Sắp xếp một tài xế, sau này chuyên chở Vãn Vãn đi học.”

Tôi vội vàng xua tay từ chối, “Cậu Cả, không cần đâu ạ, con có bằng lái, con tự lái được.”

Sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba, mẹ cho tôi thi bằng lái xe.

Giờ đã là năm cuối đại học, tôi có thể tự lái xe đi học.

Cậu Cả nghe xong, đưa tôi đến gara chọn xe.

Vừa bước vào, tôi hoa mắt đứng trước dàn xe sang.

Có vài chiếc xe phủ đầy bụi, chắc là đã lâu chưa sử dụng.

Tôi cảm thấy hơi buồn một chút.

Cậu Cả thật đáng thương, mua nhiều xe như vậy mà không có cơ hội để lái từng chiếc một.

Vì cậu Cả phải khiêm tốn, cho nên tôi cũng không nên lái những chiếc xe sang này.

Cuối cùng, tôi chọn một chiếc Zotye, chiếc xe khiêm tốn nhất trong đống xe này.

Sau khi nhận chìa khóa, tôi lái xe đến trường học.

Vừa đến lớp đã chạm mặt Trương Hiểu Vân.

Cô ta kiêu ngạo nhìn tôi, “Dư Vãn Vãn, cô còn dám đến trường hở?”

4,

Đối mặt với con gái của tiểu tam bảo mẫu, tôi chẳng vui vẻ gì.

“Loại t i ệ n nhân như cô cũng có thể tới, tại sao tôi không dám tới?”

Trước kia tôi và Trương Hiểu Vân học cùng lớp, trước khi vào đại học, thành tích của Trương Hiểu Vân rất kém.

Nhưng lúc đó tôi và cô ta rất thân thiết, tôi coi cô ta như em gái.

Tôi dành thời gian để phụ đạo cho cô ta từng chút một, giúp cô ta có cơ hội bước vào ngôi trường đại học này.

Giờ nghĩ lại, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình quá ngu xuẩn, không nhìn thấu dã tâm của đôi mẹ con này, ngu ngốc bị bọn họ lợi dụng.

Trương Hiểu Vân nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Dư Vãn Vãn, tôi nghe thím Trương nhà bên nói thím ấy nhìn thấy cô leo lên chiếc xe sang của một người đàn ông trung niên, người đó chắc hẳn là người bao nuôi cô đúng không?”

Trương Hiểu Vân vừa dứt lời, bạn học xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị, thậm chí có người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tôi lạnh giọng nói, “Đó là cậu Cả của tôi.”

“Cô vừa mở miệng đã nói đến bao nuôi, có phải cô đang mong chờ có người đến bao nuôi cô đúng không?”

Trương Hiểu Vân bị tôi nói đến tái mặt, tức giận dậm chân.

“Dư Vãn Vãn, tôi đang quan tâm cô. Sao cô chẳng khác gì con ch ó thể nhỉ, lúc nào cũng muốn cắn người?”

Tôi giả vờ sợ hãi lùi về sau một bước, “Nói nhẹ nhàng thôi đừng sủa to thế, tôi sợ c hó.”

Cô ta tức giận nổi trận lôi đình, ha, nếu không có mẹ cô ta làm chỗ dựa, còn lâu cô ta mới đủ trình so với tôi.

Tôi cứ nghĩ rằng mọi chuyện xong rồi, ai ngờ cô ta lại bắt đầu lắm mồm.

“Dư Vãn Vãn, cậu của cô có nhiều tiền lắm sao?”

Nhìn vẻ mặt tò mò của cô ta, tôi chắc chắn thím Vương nhà bên đã nói cho cô ta biết cậu tôi lái RollsRoyce cho nên cô ta mới đến để thám thính tình hình.

Thân phận của cậu Cả đặc biệt, cậu đã khiêm tốn như vậy, tôi nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu.

“Cũng tạm, cũng được gọi là khá giả.”

Tôi cố tỏ ra khiêm tốn, nếu để Trương Hiểu Vân biết cậu tôi siêu giàu, không biết cô ta sẽ ghen ghét đến mức nào.

Dù sao chọn bừa một chiếc xe ôtô bất kì trong gara của cậu Cả cũng đắt tiền hơn ngôi nhà mà mẹ cô ta phải vất vả làm ấm giường cho ba tôi trong ba năm mới được thoải mái sống trong đó.

Trương Hiểu Vân vừa nghe tôi nói xong, vẻ mặt trở nên khinh thường.

“Hừm, thì ra cũng chỉ ở mức khá giả thôi. Có tang mà còn dám đến nhà người khác dựa dẫm, không sợ vận rủi của cô lây sang cho cậu cô à?”

Trương Hiểu Vân đã đụng chạm đến giới hạn cuối cùng cũng tôi, vậy cũng đừng trách tôi ác.

“Khá giả thôi thì sao? Ít nhất còn có thể sống ngay thẳng.”

“Không phải ai cũng như mẹ cô, chẳng khác gì kí sinh trùng bám trên người ba tôi, mẹ cô làm người thứ ba mà cô cũng kiêu ngạo như thế?”

Cô ta không ngờ tôi sẽ nói toẹt chuyện này ra trước mặt mọi người, sợ tới mức tái xanh mặt, không dám nói chuyện với tôi nữa.

Chuông vào lớp vang lên, tôi tạm tha cho cô ta một lần.

Nếu lần sau còn dám tung tăng nhảy nhót một lần nữa thì đừng hỏi tôi vì sao x é n á t mặt cô ta.

5,

Tiếng chuông tan học vang lên.

Sinh viên trong lớp nóng lòng thu dọn đồ đạc ra về.

Vừa ra đến cửa, Trương Hiểu Vân cầm chìa khóa xe ra khoe.

“Đây là xe mới bà ba mua cho tôi, ai muốn đi thử có thể lên xe.”

Mấy nữ sinh thân thiết với cô ta dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

“Hiểu Vân, ba cậu tốt với cậu ghê, đây là AudiQ7 đúng không?”

“Tớ nghe nói chiếc xe này ít cũng phải bảy, tám chục vạn, nhà cậu giàu quá đi.”

Trương Hiểu Vân thấy tôi đi tới, trợn mắt nhìn tôi một cái, sau đó cố ý nói to lên.

“Đây là phiên bản cao cấp, tất cả phụ kiện đều là đồ tốt nhất, khi đến tay tớ nó đã lên đến một trăm vạn.”

Tất cả mọi người xung quanh đều suýt xoa khen ngợi.

Bước chân của tôi khựng lại.

Theo như tôi biết, bố tôi không còn nhiều tiền sau khi mua nhà.

Vậy tiền ở đâu ra?

Tôi nghĩ ngay đến tiền bồi thường của mẹ.

Mẹ tôi qua đời nửa tháng trước vì t a i n ạ n xe, bảo hiểm bồi thường hơn một trăm vạn, chắc là bị ba tôi lấy hết rồi.

Tôi cứ nghĩ rằng ông ta sẽ để lại cho tôi, không ngờ ông ta lại dan díu với bảo mẫu, cuối cùng đuổi thẳng tôi ra khỏi nhà.

Ba tôi quen sống hoang phí, cứ có tiền là tiêu.

Nếu không phải nhờ mẹ tôi làm việc chăm chỉ thì cũng chẳng có ngôi nhà ngày hôm nay.

Nhưng ánh mắt nhìn đàn ông của mẹ tôi quá tệ, cuối cùng tất cả đều bị ba tôi l ừa đi rồi.

Thấy tôi không nói gì, Trương Hiểu Vân cố ý gọi thêm một câu.

“Dư Vãn Vãn, hay là tôi cho cô đi nhờ một đoạn? Nhà cậu cô ở ngoại thành đúng không, đường xa như vậy, cô đi lại bằng phương tiện gì?”

Tôi lạnh mặt quay lại, “Tôi tự lái xe đến, không cần giả vờ mèo khóc chuột.”

“Lái xe? Yo, người cậu kia của cô có xe cho cô lái sao?”

Trương Hiểu Vân vừa nói xong, mọi người cười ầm lên.

Nữ sinh bên cạnh hạ thấp tôi để lấy lòng cô ta.

“Chắc là loại xe công cộng, loại xe để một số sinh viên nghèo dùng để sĩ diện.”

Mọi người lại cười ầm lên, châm chọc tôi không ngừng.

Trong đầu tôi vẫn nghĩ đến tiền bồi thường của mẹ tôi, không để ý đến lời của mọi người lắm.

Giây tiếp theo, Trương Hiểu Vân vươn tay giật lấy chìa khóa xe trong tay tôi.

“Nào, để tôi xem xem cô lái xe sang đến mức nào.”

Trương Hiểu Vân nhấn vào chìa khóa, chiếc Zotye của tôi kêu lên ngay lập tức.

Cứ tưởng sẽ bị đám người này tiếp tục chế nhạo, không ngờ biểu cảm trên mặt họ rất kì quái.

Trương Hiểu Vân há hốc mồm nhìn tôi, “Chiếc Pors che này của cô đúng không?”

Pors che?

Tôi quay sang nhìn kĩ lại.

Sáng nay chọn quá gấp, cứ nghĩ cái tôi chọn là Zotye, không ngờ lại nhìn nhầm thành Pors che.

Haiz, sáng nay vội quá nên đầu óc hơi mụ mị.

Trong gara toàn Ferra ri và Lamborghi ni, một chiếc xe bình thường như Zotye làm sao lẫn vào được?

Nhìn bọn họ tái mặt giống như nuốt phải ruồi, tôi cũng khá hả dạ.

Tôi bước lên trước, lấy lại chìa khóa từ trong tay Trương Hiểu Vân, cười đểu với cô ta, “Cổ của cô thật đáng yêu, bên trên mọc một cái đầu heo.”

Trương Hiểu Vân không hiểu, “Ý cô là gì?”

“Aiz, bảo ngu lại tự ái, ngu ngốc giống hệt con heo.”

“Khi Thượng Đế rải trí tuệ xuống nhân gian, chắc chắn cô là người duy nhất cầm ô.”

Lười nói chuyện với đám người ngu ngốc tự cho mình là đúng này, tôi bước đến gần chiếc Porsc he.

Trương Hiểu Vân đuổi theo, “Chỉ là một chiếc Por sche thôi mà, cũng chẳng có gì to tát! Lát nữa về tôi sẽ bảo ba mua cho tôi!”

Tôi cười lạnh nhìn cô ta, “Lâu lắm rồi mới nghe được chuyện nực cười như vậy.”

“Trong túi ba tôi có mấy đồng, cô tưởng tôi không biết à?”

“Lần sau ra đường nhớ soạn bản thảo trước, để tránh trường hợp khoác lác quá mức, bị tôi vả mặt đến mức đau không ngóc đầu lên được.”

Trương Hiểu Vân bị tôi chọc tức đến nghẹn họng, không nói được thêm câu gì, mặt đỏ bừng.

Tôi thoải mái rời đi, mặc kệ cô ta đứng một mình trước gió.

Tôi vừa đi được một đoạn, phát hiện Trương Hiểu Vân dùng chiếc Audi mới đuổi theo tôi.

Cô ta cứ muốn chống đối tôi, tôi hạ kính xuống nhìn cô ta.

“Xe mua bằng tiền của người c h ế t mà cô cũng dám lái à? Cô quên mẹ tôi c h ế t như thế nào rồi sao?”

“Cô không sợ oan hồn đòi mạng sao?”

Nghe tôi nói xong, Trương Hiểu Vân dường như nhớ ra điều gì đó, cô ta tái mặt vì sợ hãi, không kiểm soát được tay lái của mình.

Một giây sau, cô ta và chiếc Audi đời mới của mình hôn chụt một phát vào hàng rào bên đường.

Đầu xe bị móp mép.

Tôi nhìn vẻ mặt tức đến hộc m á u của Trương Hiểu Vân qua kính chiếu hậu.

Cảm giác thật thoải mái.

Vừa rồi chỉ muốn test thử một chút, không ngờ cô ta sợ thật.

Bọn họ dám dùng tiền bồi thường của mẹ tôi để tiêu xài hoang phí, tôi nhất định sẽ không tha cho đám người này.

Chờ xem, tôi nhất định sẽ khiến họ phải trả giá đắt, giành lại những gì thuộc về mẹ tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play