TÔI CÓ BA NGƯỜI CẬU KHIÊM TỐN (P2)
Tác giả: Lạc Khê Nhi
6,
Sáng nay, khi chuẩn bị đến trường.
Lúc này tôi mới biết, thì ra chiếc xe ngày hôm qua tôi chọn là chiếc xe để người làm đi chợ.
Sáng nay người hầu đã lái ra ngoài để đi mua thức ăn, tôi không còn cách nào khác đành đổi sang chiếc Ferra ri để đến trường.
Vừa mới vào bãi đỗ xe, không ngờ lại đụng phải Trương Hiểu Vân.
Cô ta kinh ngạc nhìn chiếc xe của tôi, sau đó lại khinh thường.
“Nhà cậu cô chuyên sửa xe cho những người có tiền đúng không?”
“Ngày nào cũng lái xe của người khác đi khoe khoang, không sợ làm mất bát cơm của cậu cô sao?”
Tôi ngạc nhiên một lúc mới nhận ra ý của cô ta.
Rốt cuộc là não của con t h ần k inh này được cấu tạo như thế nào vậy?
Cô ta nghĩ cậu Cả của tôi là người sửa xe ô tô?
“Trương Hiểu Vân, tôi bảo này, ra ngoài phải mang theo đầu óc.”
“Đừng dùng tư duy kém cỏi của cô để nói chuyện với những người có IQ cao.”
Sợ nói nhiều với loại người này sẽ hạ thấp trí thông minh nên tôi nhanh chóng khóa xe lại rồi rời đi.
Tôi và Trương Hiểu Vân cùng bước vào lớp, cô ta vừa bước vào đã có rất nhiều bạn nữ vây quanh cô ta.
Mọi người chẳng khác gì một đàn ong vây quanh cô ta.
“Tiểu Vân, nghe nói cậu được đoàn phim ‘Mây mù’ tuyển chọn đúng không?”
Trương Hiểu Vân tự hào gật đầu.
“Không ngờ các cậu biết tin nhanh vậy, lần trước khi thử vai đạo diễn nói tôi rất phù hợp với nhân vật trong kịch bản, cho nên ông ấy chọn tớ.”
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, tôi không có hứng thú nghe Trương Hiểu Vân khoe khoang, tôi bước ra khỏi lớp nghe điện thoại.
Giọng nói dễ nghe của một người đàn ông xa lạ vang lên từ đầu dây bên kia. “Vãn Vãn đúng không? Cậu Hai của cháu nè.”
Tôi vui mừng nói, “Cậu Hai, cậu về rồi sao?”
“Hôm nay làm việc ở gần trường con, con qua gặp cậu được không?”
Tôi nóng lòng hỏi, “Con đến ngay, đến nơi thì liên lạc với cậu thế nào ạ?”
“Cậu ở ngay hồ nhân tạo gần đó, khi nào tới thì gọi cho cậu…”
Có lẽ do tôi đi quá nhanh nên tín hiệu không ổn định, cuộc gọi bị ngắt đột ngột.
Tôi còn chưa kịp nghe cậu Hai nói xong.
Sau khi mẹ qua đời, tôi bị ba đuổi ra khỏi nhà.
Cứ tưởng mình không còn người thân nào trên cõi đời này, không ngờ cậu Cả xuất hiện, cho tôi cảm nhận được hơi ấm của tình thân.
Có người nhà làm bạn, tôi không cảm thấy cô độc nữa.
Tôi muốn nhanh chóng gặp cậu Hai, chắc chắn cậu Hai cũng yêu thương tôi giống như cậu Cả.
Để không lãng phí thời gian, tôi chạy nhanh đến phía hồ nhân tạo.
Đến đó rồi liên hệ với cậu Hai cũng chưa muộn.
7,
Khi đến hồ nhân tạo, tôi thấy một nhóm người đang tụ tập ở phía xa, ở đó còn có hàng rào ngăn cản.
Sau khi hỏi thăm, tôi mới biết đoàn phim ‘Mây mù’ hôm nay quay phim ở đây.
Nam chính bộ phim này là Cố Nham Hành, là nam diễn viên nổi tiếng nhất nhì làng giải trí.
Mặc dù Cố Nham Hành không còn trẻ nhưng số lượng người hâm mộ vẫn rất nhiều, các nữ sinh trong trường đều phát c u ồ ng vì anh ta.
Cậu Hai nói cậu làm việc ở đây, chẳng lẽ chú là nhân viên của đoàn phim?
Còn chưa tìm được cậu Hai, tôi nghe thấy một giọng nói lớn sau lưng.
Tôi quay đầu lại, thì ra là Trương Hiểu Vân và vài bạn nữ cùng lớp.
“Hiểu Vân, thật hâm mộ cậu, nghe nói cậu còn được diễn chung với ảnh đế Cố, nếu có cơ hội cậu xin chữ kí dùm mình được không?”
“Mình cũng muốn.”
“Hiểu Vân, pleaseee.”
…
Trương Hiểu Vân đắc ý nói, “Không thành vấn đề, tớ sẽ giúp các cậu.”
Tôi cảm thấy rất kì cục, cô ta chỉ diễn một vai nha hoàn nhỏ, lấy đâu ra nhiều tự tin thế?
Khi Trương Hiểu Vân quay đầu lại, ánh mắt của cô ta lập tức hướng về phía tôi, cô ta lại bắt đầu chế giễu.
“Dư Vãn Vãn, cô cũng tới đây để gặp ảnh đế Cố sao?”
“Tiếc ghê, cô lớn lên quá xấu, không giống như tôi, xinh đẹp mĩ miều nên mới được đoàn phim lựa chọn, có cơ hội đứng cạnh ảnh đế Cố.”
“Cô thử nịnh tôi một hai câu xem, cầu xin tôi, chút nữa tôi xin chữ kí giúp cô?”
Diễn nha hoàn thôi mà cũng đắc ý vậy sao?
Tôi khinh bỉ đáp lại cô ta, “Bỏ cái thói đạo đức giả đê, tôi đến tìm cậu Hai của tôi, cậu ấy làm việc trong đoàn phim.”
Mọi người xung quanh đều yên lặng.
Nghe tôi nói cậu Hai tôi làm ở đoàn phim, mấy bạn nữ kia lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Có người hỏi tôi, “Vãn Vãn, cậu Hai cậu tên gì? Làm chức vụ gì, có thể đưa bọn mình đi tham quan đoàn phim không?”
Đoàn phim lớn như vậy, còn có ngôi sao cấp cao như ảnh đế Cố, ai mà chẳng muốn được vào trong ngắm nghía chụp ảnh một chút chứ?
Cũng đúng, nếu không Giang Hiểu Vân cũng không vì một vai diễn nha hoàn mà kiêu ngạo như vậy.
“Cậu Hai của mình tên Cố Thiết Đản.” Tôi nhớ cái tên này được viết trên bức ảnh mà cậu Cả cho tôi xem.
Tôi vừa nói xong, tất cả mọi người đều bật cười.
Trương Hiểu Vân cười to nhất, “Dư Vãn Vãn, sao cô không bảo cậu Hai của cô là ảnh đế Cố luôn đi? Lại còn Cố Thiết Đản, nói dối cũng phải suy nghĩ xem có hợp lý không chứ.”
Đàn gảy tai trâu, nói chuyện với mấy người này thật lãng phí nước bọt.
Tôi lười tranh cãi với đám người ngu ngốc này, mở điện thoại lên và gọi điện cho cậu Hai của mình.
Không lâu sau, một bản nhạc chuông vui tai vang lên.
Tôi nhìn khắp xung quanh, lúc này mới phát hiện mọi người đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi.
Ánh mắt họ cực kì phấn khích, nhưng lại cố kiềm chế, giống như sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Tôi theo bản năng quay đầu lại, thấy nam thần quốc dân - ảnh đế Cố đang chậm rãi đi về phía chúng tôi.
Ảnh đế vừa mở miệng nói, tiếng nói đó cũng phát ra từ trong điện thoại của tôi.
“Vãn Vãn, cậu Hai ở đây nè.”
Cậu Hai = ảnh đế Cố?
Tôi sững người, không biết phản ứng thế nào.
8,
Ảnh đế bước đến gần, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi.
“Đứa nhỏ ngốc, sao lại ngây người ra rồi, không thèm gọi cậu luôn?”
Tôi đờ đẫn gọi: “Cậu Hai.”
Hốc mắt ảnh đế Cố đỏ bừng lên, vòng tay ôm bả vai tôi, quay sang giới thiệu với người đàn ông râu ria xồm xoàm bên bạn, “Đạo diễn, không phải ngài nói chưa chọn được người thích hợp để diễn nữ hai sao? Ngài thấy cháu gái của tôi thế nào?”
Trong kịch bản, nữ hai là em gái của nam chính.
Đạo diễn nhìn tôi một lượt, tán thành gật đầu.
“Đứa nhỏ rất giống cậu của nó.”
Cậu Hai tôi tự hào cười cười, “Cháu ngoại giống cậu là chuyện bình thường.”
Đạo diễn buồn cười, “Nham Hành, cậu có tài nguyên tốt như vậy sao không đưa đến sớm? Cháu gái cậu diễn nữ hai, rất phù hợp nguyên tác, tôi thích.”
Tôi kinh ngạc đứng yên, chưa kịp phản ứng thì cậu Hai đã giao vai nữ hai cho tôi.
Cậu Hai và đạo diễn có việc bàn với nhau, dặn tôi đứng đó chờ một chút.
Cậu vừa đi, đám người ban nãy còn nịnh bợ Trương Hiểu Vân lập tức vây lấy tôi.
“Vãn Vãn, không ngờ cậu lại là cháu gái của ảnh đế Cố, cậu khiêm tốn quá.”
Còn có người oán giận phàn nàn.
“Có người chỉ diễn vai nha hoàn thôi mà cái đuôi đã vểnh lên trời rồi, còn công khai nói sẽ xin được chữ kí của ảnh đế.”
“Cạn lời thật sự.”
Những người khác cũng hùa theo, “Không sai, đúng là loại người thích khoe khoang.”
Trương Hiểu Vân tức suýt thì hộc m á u, cô ta túm lấy tay nhân viên bên cạnh và ném thẻ công tác vào tay đối phương.
“Tôi không diễn nữa.”
Mặt nhân viên bên cạnh đen như đáy nồi.
“Cô nói không diễn là không diễn được à, cô tưởng đây là nhà cô à?”
“Hợp đồng cũng đã kí rồi, nếu không diễn thì cô cứ chờ bị kiện, chuẩn bị thêm mấy trăm vạn bồi thường đi.”
Thật ra chỉ là một vai nha hoàn nhỏ, làm gì đến mức phải đền mấy trăm vạn?
Chẳng qua nhân viên đó cảm thấy Trương Hiểu Vân là sinh viên, chưa có nhiều kinh nghiệm nên mới dọa cô ta.
Quả nhiên, cô ta sợ xanh mặt, đành ngoan ngoãn tiếp tục diễn vai nha hoàn.
Đạo diễn cho tôi diễn thử một lần, làm quen với công việc, coi như luyện tập một chút.
Có cậu Hai ở đây, đạo diễn cũng phải nể mặt tôi vài phần.
Ở cảnh quay đầu, tôi không cần diễn quá nhiều.
Tôi nhìn qua kịch bản, suýt chút nữa thì cười thành tiếng,
Có trò hay rồi.
Chắc chắn Trưởng Hiểu Vân sẽ tức c h ế t.
9,
Cảnh quay đầu tiên bắt đầu, tôi thay một bộ trang phục tinh xảo, nằm trên ghế quý phi.
Trương Hiểu Văn mặc trang phục nha hoàn vải bố, trong kịch bản, cô ta là nha hoàn của tôi.
Khi nhìn thấy tôi, tròng mắt cô ta lồi ra, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Đạo diễn tức giận cầm loa lên mắng, “Cái cô diễn nha hoàn kia là đầu heo à, bưng cái chậu rửa chân cũng không bưng được?”
“Không diễn được thì đừng diễn nữa, bồi thường tiền rồi đi đi.”
Từ sau khi bị nhân viên đoàn phim dọa sợ, cô ta có tức giận thế nào cũng không dám phá hợp đồng.
Đành phải cam chịu, bưng chậu rửa chân đến trước mắt tôi.
“Tiểu thư, mời người rửa chân.”
Tôi chậm rãi đứng dậy, vừa đặt chân xuống liền giơ chân đá Trương Hiểu Vân một phát.
“Đồ kém cỏi, bê cái chậu rửa chân cũng không bê được.”
Hành động này khiến Trương Hiểu Vân hoàn toàn tức giận, cô ta loạng choạng đứng dậy rồi chửi bới.
“Dư Vãn Vãn, cô dùng việc công làm việc tư, nhân cơ hội để đ á nh tôi.”
Tôi dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía đạo diễn, “Đạo diễn, tôi nghĩ diễn như vậy có thể tăng thêm một chút mâu thuẫn, tôi thấy trong kịch bản viết nhân vật nữ hai này khá mạnh mẽ.”
Vì những lời nói chân thành này, đạo diễn công nhận diễn xuất của tôi.
Ông ấy lập tức sửa lại kịch bản dựa theo yêu cầu của tôi.
Tôi lại nhân cơ hội này đòi hỏi thêm một yêu cầu nữa, “Đạo diễn, có thể cho các bạn học vào xem không ạ? Mọi người đều là bạn học với nhau, biểu hiện của tôi cũng sẽ tự nhiên hơn.”
Cậu Hai chen vào một câu, “Tôi cảm thấy có thể.”
Ảnh đế đã lên tiếng, đương nhiên đạo diễn sẽ đồng ý cái yêu cầu cỏn con này.
Trương Hiểu Vân tức muốn hộc m á u, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào tôi, “Dư Vãn Vãn, cô đừng có quá đáng.”
Tôi cười nhẹ, “Không diễn thì bồi thường đi.”
Trương Hiểu Vân ngậm miệng ngay lập tức.
Tôi nâng bàn chân ướt dầm dề cọ qua cọ lại vào quần áo của Trương Hiểu Vân.
“Gương mặt này đúng là sinh ra để làm nha hoàn.”
“Lăn đi.”
Thật ra đất diễn của Trương Hiểu Vân không nhiều lắm, cũng chỉ có vài cảnh diễn cùng tôi thôi.
Cứ như vậy, cô ta quỳ xuống rửa chân cho tôi trước mặt mọi người.
Các bạn cùng lớp cũng nhân cơ hội quay lại khoảnh khắc này, tôi nghĩ chuyện Trương Hiểu Vân rửa chân cho tôi sẽ được bàn tán rầm rộ trong nhóm lớp.
Để xem sau này cô ta làm mình làm mẩy kiểu gì.
Dám chê tôi xấu xí, cô ta xứng đáng bị trêu đùa.
Hôm nay, buổi quay phim kết thúc, các bạn nữ trong lớp vây quanh người tôi.
Trương Hiểu Vân cúi đầu đi qua, mọi người lập tức cười ầm lên, không thèm nể nang cô ta.
Mặt Trương Hiểu Vân trở nên đỏ bừng, muốn xấu hổ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, không phục nói, “Cũng không có gì đặc biệt, chẳng phải chỉ là một diễn viên cỏn con thôi sao? Cậu tôi còn là giảng viên đại học, đại lão giới học thuật.”
Trương Hiểu Vân có thể nói xấu tôi, nhưng cô ta lại dám nói xấu cậu tôi, tôi không chấp nhận được.
Tôi bật cười, “Nếu cậu của cô là đại lão giới học thuật, tại sao mẹ cô lại phải đến nhà tôi làm bảo mẫu, lại còn mang theo một đứa vướng víu như cô nữa?”
Một người luôn đi quảng cáo rùm beng mình là lá ngọc cành vàng bị tôi vạch trần thân thế, cô ta nóng nảy mắng.
“Dư Vãn Vãn, cô chờ đấy, ngày mai tôi sẽ bảo chú tôi đến đây, cả đời này cô đừng mong tốt nghiệp được nữa.”
Năm nay là cuối cấp, luận văn phải đạt tiêu chuẩn mới có thể tốt nghiệp.
Tôi rửa mắt mong chờ, muốn biết lời cô ta nói có phải thật hay không.
“Được, tôi chờ nè.”
10,
Sau khi công việc của đoàn làm phim kết thúc, tôi và cậu Hai cùng nhau về nhà.
“Cậu, sao trên mạng lại nói cậu là con một?”
Tôi nhớ mình từng đọc một bài phỏng vấn của ảnh đế Cố, trong đó có đề cập đến chuyện gia đình, nhưng trong đó viết cậu Hai là con một trong nhà.
Cậu Hai mỉm cười nhìn tôi:
“Công việc của cả ba cậu đều đặc thù. Cậu ở trong làng giải trí, tiết lộ ít thông tin để tránh gây phiền phức cho hai người bọn họ.”
Tôi lập tức hiểu ra.
Công việc kinh doanh của cậu Cả hơi đặc biệt, cậu ấy vẫn luôn khiêm tốn.
Cậu Hai là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu, nếu người ngoài biết cậu Hai có một anh trai lắm tiền, nhất định họ sẽ bới lông tìm vết, lúc đó cậu Cả sẽ gặp nguy hiểm.
Cậu Hai làm vậy cũng vì để bảo vệ cậu Cả.
Nhắc tới ba người cậu, đột nhiên tôi lại nhớ đến cậu Ba chưa từng gặp mặt.
“Vậy còn cậu Ba thì sao? Cậu Ba không về cùng người sao?”
Nhắc tới cậu Ba, cậu Hai tỏ vẻ khinh thường.
“Cái thằng giáo viên quèn ấy nói mình phải đi họp, ngày mai mới về được.”
Hóa ra cậu Ba là giáo viên, cậu Cả và cậu Hai đẹp trai như vậy, chắc chắn cậu Ba cũng rất đẹp trai.
Tôi rất mong chờ đến ngày mai để được gặp mặt cậu Ba.
11,
Hôm sau đến lớp, Lưu Kỳ nắm chặt tay tôi.
Cô ấy là fan cứng của ảnh đế Cố, sau khi biết tôi là cháu gái của idol mình, cô ấy lập tức yêu ai yêu cả đường đi lối về.
“Vãn Vãn, Trương Hiểu Vân đưa ông chú giảng viên của cô ta đến đây. Trưởng khoa đích thân tiếp đón ông ta, hay là cậu trốn đi một chút.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lưu Kỳ, tôi không ngại xua xua tay.
“Không sao, cho dù cậu của cô ta là Hoàng Đế tớ cũng không sợ.”
Tôi luôn luôn đạt điểm tối đa môn chuyên ngành, dù cậu cô ta là giảng viên đại học cũng không thể một tay che trời, đúng không?
Tôi vừa bước vào, Trương Hiểu Vân đã nhìn thấy tôi.
Cô ta khoác tay một người đàn ông trung niên trọc đầu, cử chỉ vô cùng thân mật.
Cô ta chỉ vào tôi, “Cậu, đây là cháu gái của tên diễn viên quèn kia, không học vấn không nghề nghiệp, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đóng phim để trở nên nổi tiếng.”
Cậu Trương Hiểu Vân nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Trưởng khoa, giới giải trí rồng tôm lẫn lộn, có những người vì kiếm tiền mà làm những việc không đứng đắn.”
“Loại học sinh này không chỉ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhà trường mà còn dạy hư các bạn học khác. Tôi kiến nghị loại học sinh này nên giữ lại trường một năm nữa, giáo dục lại cho tốt để sau này không gây hại cho xã hội.”
Nhìn Trương Hiểu Vân đắc ý, tôi cảm thấy rất tức giận.
Tôi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn giáo sư đầu trọc, “Trong mắt ông, trong giới giải trí không có người tốt sao?”
“Chỉ dựa vào cái nhìn chủ quan của ông, một gậy đánh đổ một thuyền người (*), ông có xứng đáng làm giảng viên không?”
(*) Chỉ những người tùy tiện, không phân biệt phải trái đúng sai, dùng một quan điểm để nhận xét tổng thể vấn đề.
Trong giới giải trí đúng là có không ít người tác phong bất chính, nhưng cũng có không ít người đi lên bằng chính thức lực của mình.
Bọn họ cũng là tấm gương để học tập.
Giảng viên đầu trọc không ngờ tôi sẽ trả đũa, ông ta tái mặt vì tức giận.
Đang muốn nổi trận lôi đình, đột nhiên…
Cửa lớp lớp được mở ra, hiệu trưởng dẫn theo vài giáo sư vui vẻ hướng về phía chúng tôi.
Trương Hiểu Vân kích động, kéo tay ông cậu đầu trọc, “Cậu, thanh danh của cậu quá lớn, hiệu trưởng cũng phải tự mình đến gặp cậu kìa.”
Giảng viên đầu trọc đang chuẩn bị tiến lên bắt tay, không ngờ hiệu trưởng trực tiếp vòng qua ông ta, dừng lại ở trước mặt tôi.