Chúng tôi nhảy tới đó, đến trước ngôi miếu đất nhỏ kia, đó là một kiến trúc nhỏ như mô hình, chỉ to bằng một cái tủ ngăn kéo, được đắp bằng đất vàng, nhìn hoa văn mái ngói bên trên, niên đại đã vô cùng xa xưa.
“Thứ này ít nhất có từ thời Chiến quốc.” Bàn Tử chỉ nhìn lướt qua mái ngói đã biết ngay, trên một ý nghĩa nào đó, hắn là chuyên gia về lĩnh vực ngói úp.
Một cái đầu người khô quắt đặt trên mái ngói của ngôi miếu đất, mái ngói có hai mặt nghiêng, nên đầu người không được đặt ngay ngắn, mà vô cùng tùy ý. Đây là một kiểu trêu tức.
Bên trong ngôi miếu cũng không có tượng Thần, bên trong trống không. Đèn pin của Bàn Tử quét bốn phía, cũng không phát hiện tàn tích của Thổ Địa.
“Những cái xác đều là người Trương gia, không biết là một đội cùng nhau vào, rồi chết hết ở đây, hay lần lượt đi vào, đến chỗ này thì chết.” Bàn Tử nhìn những bàn tay: “Thế này là khiêu khích sao? Nếu là thiên thụ, vì sao lại cho chúng ta tỉnh lại lúc này.”
Tôi nhìn hốc mắt của cái xác khô, chậm rãi ngồi xuống đống đá bên cạnh, chợt bật cười.
Tôi hoàn toàn không kiềm chế được tràng cười này, một tháng rồi, khốn nạn, một tháng rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT