Con người Bàn Tử không giấu được chuyện, nếu bây giờ hắn không nói với tôi, có lẽ là trong lòng có chuyện, tôi không truy hỏi để tự chuốc mất mặt, mà tiếp tục nhìn về phía trước.
Sau đó ánh mắt của Bàn Tử không hề rời khỏi bóng tối trước mặt, thậm chí tôi còn cảm thấy tay hắn cứ run lên khe khẽ, cho đến khi Muộn Du Bình thức dậy.
Tôi cũng không trông thấy quá trình y thức giấc, lần trước nhìn y vẫn còn đang ngủ, đến khi nhìn lại, thì đã sửa soạn chỉnh tề, tôi leo xuống thu dọn qua loa ba lô của mình. Xem đồng hồ, mặt tôi liền thộn ra.
Ngủ một giấc suốt hai ngày trời, có phải thời gian lại xảy ra vấn đề không, so sánh với đồng hồ của Bàn Tử, mặt Bàn Tử xám xịt vỗ vỗ tôi: “Ít nhất đã ngủ đủ.”
Chúng tôi nhìn ra bên ngoài khe nứt lần cuối, tuy ở đó cũng tối đen, nhưng nơi đó có đường để trở về dưới bầu trời, ngược lại đi vào trong khe nứt, e là rất lâu rất lâu nữa cũng chẳng thấy được thiên không.
Nhưng lúc này không hề có ý định quay đầu, tiếp tục đi vào trong. Tôi phát hiện thái độ của Bàn Tử rõ ràng không ổn, hắn hết sức căng thẳng, không hề bỏ súng xuống. Tôi nhìn thấy viên đạn đó đã được hắn làm thành một mặt dây đeo trước ngực mình. Muộn Du Bình cũng cực kỳ tập trung, hai người họ thỉnh thoảng lại nhìn vào sâu trong đốm đen, như vậy rất bất thường, tôi cảm thấy lúc Muộn Du Bình gác đêm, có phải đã nhìn thấy gì đó?
Đoạn đường vô cùng khó đi, lúc bò hoàn toàn không trò chuyện, vì thế cũng chỉ biết ngậm tăm tiến tới, buổi tối ngày đầu tiên, không ngờ bình yên vô sự, không có biến cố gì xảy ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play