Chần chừ ở cửa chừng mười phút, Bàn Tử đứng dậy.
Thể lực hắn đã tiêu hết, bước đi cũng hơi dị dạng, đứng dậy hung hăng tự tát mình ba cái, sau đó đến sau lưng chúng tôi, vỗ vai tôi: “Đi, đi cứu người.”
Ba cái tát này đánh rất mạnh, tôi biết hắn đã cực kỳ cực kỳ mệt rồi. Thực ra về cơ bản thể lực tôi cũng đang duy trì bằng ý chí, nếu không nhờ hồi máu trong khoảng thời gian đắn đo suy ngẫm, có lẽ tôi và Bàn Tử đã không nhấc nổi chân rồi.
Tôi theo Bàn Tử đi vào trong, rất nhanh Muộn Du Bình đã vượt qua chúng tôi, đi lên trước nhất. Bàn Tử run rẩy châm thêm một điếu thuốc, hút vào cũng không có sức nhả ra, bắt đầu ho sặc.
Trong một phút đi vào cửa, tôi nghĩ có nên bảo Muộn Du Bình khoan vào không. Tôi lo chúng tôi mạo muội đi vào, sẽ bất lợi cho y. Nhưng tôi không lôi thôi, hoặc là nói, tôi không còn chút sức lực nào để lôi thôi nữa. Tôi biết y sẽ không để hai chúng tôi đi dò đường, tôi cũng biết hai chúng tôi dù mệt muốn chết cũng sẽ theo vào.
Thông đạo này vô cùng dài, chúng tôi lặng lẽ đi vào trong, chẳng mấy chốc, thông đạo đã rộng hơn cao hơn, một cánh cửa đá trắng khổng lồ xuất hiện trước mặt chúng tôi, đá trắng như tuyết, tương phản rõ ràng với màu đen của thông đạo.
Cổng đá dùng cả khối đá điêu khắc mái cong, bên trên có hình vẽ Mông Cổ, nhưng cách thức là của người Hán. Cổng đá này vô cùng to lớn, cao ước chừng sáu tầng lầu. Trên đỉnh cổng đá, có một tấm biển, trên đó viết chữ cổ Mông Cổ, đọc không hiểu là cái gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT