Bàn Tử cũng ngửi thấy mùi, đã lâu lắm rồi chúng tôi không ăn, mùi hương này khiến bao tử trong bụng tôi bắt đầu co rút. Hắn nhìn tôi, tôi liền đưa nốt ruồi Thạch Công cho hắn.
Bàn Tử nhận lấy, ngửi ngửi. Lúc này nốt ruồi Thạch Công đã không còn đáng ghét như trước nữa. Hắn nhìn tôi, ra sức ngửi, cảm giác như thể sẽ nhân lúc tôi không chú ý, ăn luôn nó vậy.
“Anh diễn cái gì?” Tôi hỏi hắn: “Anh muốn ăn thì ăn, tôi không cản anh.”
“Là mùi của cậu.”
“Con mẹ nó, đừng nói chuyện buồn nôn.” Tôi cảm thấy không ổn, mức độ buồn nôn của Bàn Tử mấy năm nay đã giảm bớt rồi, bởi vì chúng tôi quá thân thiết, buồn nôn quá ngược lại cảm thấy gượng gạo.
“Không, đúng là mùi của cậu.” Bàn Tử nói, tôi đưa tay tới đòi, hắn lùi ra sau không cho tôi lấy lại nốt ruồi Thạch Công: “Bản thân cậu chắc chắn không biết, nhưng người ngoài như chúng tôi có thể ngửi ra được. Đương nhiên, mùi trên nốt ruồi vô cùng nồng, nồng hơn mùi trên người cậu nhiều.”
Tôi cảm thấy hắn đang nói đùa, nhưng lại cảm thấy hắn không phải đang đùa. Bàn Tử ném nốt ruồi Thạch Công cho Muộn Du Bình, y ngửi thử, cũng nhìn tôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play