Nếu không có mặt tại đó, sẽ rất khó hiểu được tâm trạng của tôi. Bởi vì biểu cảm của Khương Tứ Vọng cực kỳ khó hình dung.
Giọng ông ta rất nhẹ, nhưng dùng từ rất nặng. Vốn dĩ là tình thế tôi muốn ra sức khuyên bọn họ rời khỏi đây, nhưng không biết vì sao, lại biến thành bọn họ khuyên tôi rời đi.
Nhưng cho dù như vậy, thì cũng xác định được một việc, chính là bọn họ giống như chúng tôi, nhận định con đường phía trước cực kỳ nguy hiểm. Thế thì lại có mâu thuẫn, ông ta có vẻ sẽ không rời đi, vậy thì lời ông ta nói sẽ không có sức thuyết phục.
“Chú có thể cho tôi biết, vì sao sau khi mặt trời lặn, chúng tôi sẽ không còn cơ hội ra ngoài nữa không? Hơn nữa chú cứ hỏi chúng tôi đã ở đây ngày thứ mấy rồi, lẽ nào qua đến một ngày nào đó, thì nơi này sẽ xảy ra thay đổi đặc biệt gì sao.” Tôi hỏi: “Chú biết chúng tôi vào đây để cứu người, quan hệ giữa chú và nhà chúng tôi cũng không tốt, nếu không có lý do cực kỳ quyết liệt, tôi rất khó để tin chú.”
Khương Tứ Vọng thở dài, không nói nữa.
Tôi hỏi tiếp: “Nguy hiểm như vậy, các người không đi sao?”
Biểu cảm của ông ta liền trở nên quái dị hơn, ông ta nhìn tôi, đột nhiên có vẻ hơi u ám. Nhưng rất nhanh, ông ta đã ngoái đầu nhìn ra ánh nắng bên ngoài lều, nói: “Chúng tôi có lý do đặc biệt.”
Tôi còn định hỏi tiếp, thì ông ta lắc đầu, quay sang nhìn Muộn Du Bình. Muộn Du Bình cũng nhìn ông ta, Khương Tứ Vọng gỡ một chiếc gương trên người xuống, đưa cho Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình nhận lấy, ông ta quay sang tôi: “Chuyện cậu cố chấp muốn làm, tôi không thể ngăn cản, nhưng tôi nói cậu biết, đây là một quyết định sai lầm.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT