Tú tú và tôi điều chỉnh lại bộ đàm của đồng hồ lần nữa. Khu vực này rất rộng rãi, tôi ước tính thử, vi điều khiển bên trong đồng hồ là mạch điện chuyên nghiệp do Tiểu Hoa thiết kế, ở nơi này về lý luận có thể duy trì khoảng cách truyền tin hữu hiệu trong 10 km.
Chúng tôi cho cô bé toàn bộ vũ khí ngắn, cô cột tóc rất chặt, sau đó nuốt trộng ba viên thuốc không biết là gì, kế đó bắt đầu bò lên theo tóc.
Tôi và Tú Tú nhìn nhau lần cuối, tôi cảm nhận được một cảm giác nghẹn thở dâng lên, cảm giác này khi bản thân tôi anh dũng xung phong chưa từng cảm thấy.
Tôi có thể chấp nhận Tú Tú xảy ra chuyện không, tôi không thể chấp nhận.
Tôi không thể chấp nhận bất cứ ai xảy ra chuyện, cho nên tôi luôn hy vọng mình là người xảy ra chuyện. Nhưng trong 10 năm đó đã khiến tôi hiểu ra: Nếu muốn làm một chuyện, cần phải cho phép người khác ngoài bản thân hy sinh.
Nguyên tắc này trái với bản tính của tôi, lại có thể khiến kế hoạch lớn lao đi xa hơn, đặc biệt là khi đối thủ của bạn hoàn toàn không quan tâm đến sự hy sinh của người khác, thì không thể không thay đổi.
Lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện bằng bộ đàm, là sau khi cô bé biến mất khỏi tầm mắt tôi, chúng tôi thử một lần, Tú Tú hỏi tôi: “Nếu em nói bọn họ đã chết hết rồi, anh có thể nghe lời em, rút khỏi đây không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT