Tôi đánh giá kỹ những khuôn mặt ngựa này, phát hiện bọn chúng hình như đúng là những âm binh mà tôi đã nhìn thấy dưới núi Trường Bạch trước kia, hoặc là nói, chúng đều có đặc trưng nào đó của âm binh, không chỉ mặt dài – còn cả tỉ lệ ngũ quan – tôi thầm e ngại, chẳng lẽ bây giờ tôi đang ở trong cổng Thanh Đồng? Tôi đã vòng ra sau cổng bằng đường khác sao?
Vậy Muộn Du Bình ở trong cổng Thanh Đồng mười năm làm gì, ăn tiệc sao? Ăn một lần hết mười năm, đây rốt cuộc là tiệc vui gì, khiến người ta quên cả lối về.
Lúc này tôi đã hoàn toàn không thấy Hạt Tử nữa, có lẽ anh ta đã mất hút trong bóng tối, tôi phải mau hội hợp với Bàn Tử rồi đuổi theo anh ta, bèn vội nói với Bàn Tử: “Tôi đã đến phía trên anh rồi, anh chuẩn bị làm gì?”
“Cậu nghĩ cách đưa bọn tôi lên đi.”
“Mẹ nó cao thế này, tôi đưa thế nào được!” tôi cáu. Bàn Tử bèn nói: “Cậu là Ngô Tà, cậu chắc chắn có cách.”
Tôi thầm mắng, nghĩ bụng gần đây sao thế nhỉ, mọi người đều có lòng tin với tôi tới vậy. Hay là thật sự không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào tôi, không thì tiêu cả đám, cho nên lời dối lòng thế nào cũng nói ra được.
“Sao Tú Tú không nói gì?” để tránh xảy ra bất trắc, tôi quyết định vẫn nên tìm hiểu tìm hình của mọi người đã. Tôi vừa hỏi xong, lập tức truyền đến giọng Tú Tú: “Mót tiểu quá, không nói nổi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT