Đám Lão Bệnh ngồi vây quanh bàn đá, trong một khu vực được bao quanh bằng lan can đá trắng, giống như nhã gian, lan can có một chỗ khuyết, một đống hình nộm đứng hầu gần đó. Thẻ bài gỗ mục nát phần mép dựng trên bàn, bên cạnh những “bướu thịt màu đen” kia, to chừng một hộp thức ăn nhanh thời nay, trên đó có rải rác những cổ văn Mông Cổ.

Trên thẻ bài là một hàng chữ lớn kích cỡ khoảng 8 cm, bên dưới là bốn hàng chữ to bằng móng tay. Chữ lớn còn có thể nhìn rõ, chữ nhỏ đã không xem được nữa.

Thẩm Thiên Giác hiểu đôi chút cổ ngữ Mông Cổ, trước khi cô gia nhập hoạt động này đã bổ sung kiến thức, hơn nữa còn mang theo tài liệu. Cô cẩn thận nhận diện, đọc ra được chữ lớn viết là: Nốt ruồi Thạch Công.

Nghe đến đây tôi còn xác nhận lại một lần, là chữ “zhì” nào?

Nếu là “zhì” trong “quay nướng”, tôi cảm thấy vẫn bình thường. Nhưng không ngờ lại là “zhì” trong “nốt ruồi”, bất giác cổ họng căng lên, quả thực thấy hơi buồn nôn.

Ý nghĩa mặt chữ rất dễ hiểu, Thẩm Thiên Giác nói với chúng tôi, núi Thạch Công là tên một ngọn núi thần trong thần thoại Mông Cổ, Thạch Công chính là sơn thần, về mặt chữ, những bướu đen này chính là nốt ruồi trên mình sơn thần Thạch Công.

Tôi nhìn lại mấy cục bướu đá đen trên ghế nằm bên cạnh, bỗng nhiên nhận ra, khi sờ vào nó quả thực rất giống nốt ruồi trên mình người ta, hơn nữa là loại cực lớn đến mức có thể nhìn thấy mạch máu bên trong. Nốt ruồi trên mình sơn thần này, lẽ nào là một món mỹ vị sao? Ý nghĩa tượng trưng ở đây là gì? Tôi không hiểu lắm về Shaman giáo của Mông Cổ, quả thực không có đầu mối gì, chỉ cảm thấy hơi buồn nôn, lại nhìn những viên đá đen kia, bỗng dưng không muốn nhìn thẳng.

Mà Thẩm Thiên Giác đến gần đám người Lão Bệnh, thì phát hiện tất cả bọn họ đều còn sống, chỉ là bất động, hơi thở vô cùng chậm.

Lúc này những nốt ruồi trên bàn đang tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ. Thẩm Thiên Giác còn đang thắc mắc, thì phát hiện nước miếng đã chảy xuống khóe miệng mình.

Cô thấy phản cảm tâm lý vô cùng mạnh mẽ, bởi vì những nốt ruồi khổng lồ đó dễ khiến người ta sinh ra cảm giác ghê tởm, bây giờ còn chất thành một đống, nhưng không biết vì sao, cô lại phát hiện mình nảy ra suy nghĩ muốn ăn, suy nghĩ đó nhất thời khó mà ức chế được, khiến lông măng trên người cô dựng hết cả lên.

Cô nhìn cộng sự của mình, cộng sự kia đang kiểm tra miệng một người trong đoàn Lão Bệnh, người đó rõ ràng đã nuốt thứ to đùng kia, hai mép miệng đều bị căng rách.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, đột nhiên, cộng sự không hề do dự cầm lấy một “nốt ruồi” bỏ vào miệng.

Chúng tôi nghe kể qua điện thoại vệ tinh, còn cảm thấy lợm giọng. Lúc Thẩm Thiên Giác nói, giọng cũng hết sức ngập ngừng, hiển nhiên không muốn nhớ lại khoảnh khắc ấy. Bấy giờ cô chỉ biết sững sờ, lập tức chạy đến cạy miệng cộng sự, móc cái nốt ruồi kia ra.

Cộng sự của cô bắt đầu nôn khan, Thẩm Thiên Giác kéo cộng sự ra, tránh xa khỏi chiếc bàn. Khi mùi thơm đã bớt nồng nặc, cộng sự của cô càng nôn dữ dội hơn, sau đó Thẩm Thiên Giác bắt đầu cãi nhau với cộng sự.

Chưa cãi đến sáu bảy câu, đột nhiên cộng sự của cô bịt miệng cô đẩy vào bóng tối, thì ra người ở bàn Lão Bệnh đột nhiên đứng hết dậy.

Ban đầu bọn họ vẫn im hơi lặng tiếng, Thẩm Thiên Giác ở đối diện chiếu đèn pin tới, bọn họ cũng không có phản ứng, nhưng dần dần, bọn họ bắt đầu đi đứng trở lại.

Trong lời kể của Thẩm Thiên Giác, đám Lão Bệnh từ trạng thái hoàn toàn cứng đờ dần dần khôi phục lại như bình thường. Cho nên ban đầu khi hai cô gái chiếu đèn pin qua, đám Lão Bệnh vẫn như xác chết, hành động quỷ dị.

Thẩm Thiên Giác không kiên quyết đi giải độc nữa, tình trạng của đám Lão Bệnh rõ ràng đã trúng tà rồi. Cộng sự của cô bảo cô tắt đèn pin, nấp trong bóng tối. Sau khi tỉnh táo lại, đám Lão Bệnh mới bật đèn pin, cũng bắt đầu trò chuyện. Từ cuộc đối thoại của bọn họ, Thẩm Thiên Giác có thể khẳng định, đám Lão Bệnh hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Hai cô gái cứ nấp trong bóng tối đến khi đám Lão Bệnh rời đi, cả phòng mộ rơi vào tối tăm tuyệt đối. Bọn họ vẫn đợi thêm một lúc, đại khái chừng hai mươi phút.

Thẩm Thiên Giác lần nữa bật đèn pin, khoảnh khắc ấy, bọn họ nhìn thấy một vòng người với khuôn mặt trắng bệch, không biết đã lạnh lùng bao vây hai cô gái từ khi nào. Khoảng cách rất gần, thậm chí có hai người gần như chỉ cách bọn họ nửa cánh tay.

Cảm giác khiếp hãi ấy quá mãnh liệt, Thẩm Thiên Giác lập tức thét lên.

Thì ra đám người Lão Bệnh mà bọn họ tưởng đã đi rồi, không chỉ không đi, hơn nữa còn mò mẫm vòng qua. Gương mặt trắng bệch và đờ đẫn của bọn họ gí sát vào hai cô gái.

Trong nháy mắt, Thẩm Thiên Giác nhận ra những người này đã không ổn rồi, nhưng cộng sự của cô phi thẳng tới đá một cước, đánh nhau với đối phương.

Đèn pin bị rơi xuống, cộng sự của cô bảo cô trốn đi, khi ấy Thẩm Thiên Giác liền chạy vào bóng tối. Trong cơn hỗn loạn, đến khi cô sực tỉnh, thì đã chạy đến bên cạnh cỗ quan tài bát giác kia. Cô dùng nguồn sáng dự bị mang theo – một cây gậy huỳnh quanh chiếu sáng xung quanh, thì trông thấy phù điêu trên quan tài khổng lồ kia. Trên đó vẽ đầy một loại người kỳ quái, bên đầu bọn họ đều mọc ra vây cá. Mà ở chính diện quan tài, viết danh hiệu của chủ nhân mộ cổ này.

Thẩm Thiên Giác vừa nhìn đã kinh hoàng biến sắc, danh hiệu đó thể hiện vô cùng rõ ràng, thứ được chôn trong quan tài này không phải người.

Lúc Thẩm Thiên Giác kể đến đây thì cảm xúc dâng trào, tôi nghe mà lạnh cả người. Đột nhiên, trong điện thoại vệ tinh toàn là tiếng ồn trắng, giọng cô trở nên mơ hồ, từ từ không nghe thấy nữa. Chúng tôi mấy mặt nhìn nhau, nhận ra vệ tinh đã đi qua, tín hiệu bị gián đoạn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play