Được tôi nhắc nhở, cuối cùng Bàn Tử cũng hiểu ra, hỏi tôi: “Nốt ruồi Thạch Công?”
“Không giống sao?” tôi thò đầu ra, nhìn kiến trúc đằng xa: “Nhưng thứ này mọc trên Thạch Công cơ mà, sao giờ lại rơi từ trên cây xuống chứ.”
Bàn Tử cũng khó hiểu nhìn điện thoại, tôi thấy vẻ mặt hắn gượng gạo, hỏi hắn sao vậy, hắn nói: “Có thể tôi già thật rồi, thế mà không nhớ ra.”
Tôi thấy sắc mặt Bàn Tử không ổn, còn định hỏi, Bàn Tử lắc đầu bảo tôi đừng hỏi, tôi liền hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì, có lẽ nhớ ra chuyện không quan trọng mấy, hắn không muốn thảo luận lúc này.
Đợi một hồi, trong rừng trở lại yên tĩnh, những trái cây trông như nốt ruồi Thạch Công kia không có diễn biến gì nữa.
Cứ ngồi đây theo dõi cũng không có ý nghĩa gì, tôi bảo Tú Tú: “Anh và Bàn gia em qua đó từ hai bên trái phải, em ở lại đây tiếp tục quan sát, bọn anh sẽ tùy cơ ứng biến.”
Tùy cơ ứng biến tức là, nếu đánh lại thì chúng tôi sẽ diệt thứ kia luôn, nếu không đánh lại thì chúng tôi vọt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play