Tôi được người ta đỡ dậy, bên cạnh đã có người dựng doanh trại tạm thời. Cả người tôi đều lâng lâng, được đỡ vào doanh trại tạm thời nghỉ ngơi trên một bãi cỏ, có người tiến đến sát trùng cho tôi.
Tôi nhìn thấy rất nhiều người đều đang ngủ, có người đang gọi điện, còn có vài người địa phương đến.
Tôi ngơ ngác, ngồi trên bãi cỏ không dám nhắm mắt lại. Tôi sợ đến khi mở mắt ra sẽ phát hiện mình chỉ đang nằm mơ.
Tôi cũng không ngủ gật, tuy chỉ ngủ được một giấc, lúc này cơn mệt mỏi dữ dội vẫn không ngừng ùa tới, nhưng tôi không thể ngủ. Muộn Du Bình và Tiểu Hoa vẫn chưa rõ tung tích, bây giờ tôi không thể ngồi yên.
Nghỉ ngơi một lát, tôi xem đồng hồ, nhận ra mình đã ngồi đờ ra nửa tiếng đồng hồ. Tôi bị mùi thơm của cơm canh kéo quay lại hiện thực, vì hình như có người đã liên lạc được với dân làng bên cạnh, đưa thức ăn tới.
Tôi bước tới cầm mấy cái bánh Naan[YK1] (1), nhìn cách ăn mặc của dân làng, nhận ra mình có thể đã đến địa khu Tân Cương. Tôi dõi mắt ra xa, phát hiện đây là một thung lũng, hai bên đều là đồi trọc, ánh nắng vô cùng gay gắt.
Với cường độ ánh nắng này, chắc chắn không phải là thung lũng ở đồng bằng, mà là thung lũng trên núi cao, cũng có nghĩa là, chúng tôi hẳn đang ở nơi vô cùng cao so với mực nước biển, đồi núi hai bên nhìn không cao lắm, hình như đã là đỉnh núi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT