Cũng không biết đã đi bao lâu, Bàn Tử khẽ hỏi tôi: “Thiên Chân, cậu cảm thấy thế nào?”
Tôi đã chai lì với bóng tối, trả lời hắn: “Tôi cảm thấy chúng ta giống như đang đi trong một hang tối vậy. Anh thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy tôi là một con tinh trùng.” Bàn Tử nói, “Đang tiến về đích đến thần bí xa xăm.”
Tôi thấy rất tức cười, cách ví von này trong xã hội ngày nay không tính là hạ lưu, chỉ là giọng điệu của Bàn Tử rất hạ lưu.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi đã đi đến chỗ ban đầu Kim Vạn Đường bị đè, tại đó chúng tôi phát hiện ba lô của lão, bên trong có không ít thức ăn. Bàn Tử mang theo tất cả, vỗ vỗ vai lão Kim tỏ ý cảm ơn. Tôi buồn trong lòng, vừa rồi khi lão Kim ở đây, có lẽ nội tâm đang cảm thấy tuyệt vọng, vì tình cảnh như vậy khả năng được cứu rất thấp, nhưng cuối cùng lão cũng được cứu.
Kết quả kết cục vẫn như vậy.
Muộn Du Bình hết sức cẩn thận, dừng lại đây chỉnh đốn, chắc chắn con quái con kia không ở gần, mới tiếp tục đi tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT