Đó là một hình nộm an táng bằng sứ, đầu nó cũng không bị Muộn Du Bình vặn gãy, trong tay Muộn Du Bình là một cái mão quan kỳ quái. Cái mão này bằng gỗ, đính trên đầu hình nộm. Vừa rồi Muộn Du Bình xoay hai chân, là để vặn cái mão này xuống.
Hình nộm an táng thì tôi gặp nhiều rồi, dù phong cách khác nhau, đặc trưng bề ngoài của nó cũng có thể khiến tôi xác định nó đến từ môi trường bịt kín dưới lòng đất, màu sắc đã phai gần hết, coi bộ đã qua giai đoạn oxy hóa nhanh chóng sau khi ra khỏi lòng đất. Nhưng vừa nhìn hình nộm đã biết nó vô cùng đặc biệt.
Bởi vì bên ngoài nó khoác quần áo của người hiện đại, thậm chí trên mặt còn được trang điểm lại. Ngũ quan được đồ lại một lượt, giống như một trò chơi khăm vậy.
Có thể chắc chắn bộ đồ này được người ta choàng lên, hóa trang trên mặt cũng mới được vẽ gần đây, chắc là người trong những đội ngũ này làm. Dùng những màu sắc quái gở, không biết ở đâu ra.
Vì hình nộm rất cao, cho nên mặc đồ xong, giống như một ông anh hai mét cố tình để lộ rốn, điều khiến tôi cảm thấy buồn nôn là, trong túi áo của nó nhét đầy thức ăn, thức ăn gần như đều đã biến chất mốc meo, đỏ đỏ xanh xanh.
Rốt cuộc đây là thứ gì, cảm giác kỳ dị trong lòng tôi hết sức mãnh liệt, tôi có một trực giác, chuyện này cực kỳ không đơn giản.
Hình nộm xuất hiện tại đây trong tình huống này, hết sức không ổn, cảm giác khó chịu nó mang lại cho tôi còn hơn cả sự khó chịu trong tất cả những sự việc kỳ quái tôi từng trải qua trước đây. Tôi cảm thấy đây là một thứ tiềm thức đã hình thành trong đại não của tôi sau nhiều năm mạo hiểm.
Tiềm thức của tôi chắc chắn đã phát hiện ra gì đó, nhưng não tôi lại không phát hiện được.
Tôi lùi lại mấy bước, thậm chí không muốn quan sát kỹ, nói với Muộn Du Bình: “Đợi trời sáng.”
Thi thể bỗng tự chuyển động, hình nộm sứ đột ngột xuất hiện này, rừng cây này nhìn như bình thường, nhưng chắc chắn có bí ẩn, trong hoàn cảnh tối tăm như thế, rõ ràng không thích hợp tiếp tục nghiên cứu. Ra ngoài trước đã.
Muộn Du Bình nhìn tôi, vẻ mặt của y đã chứng minh trực giác của tôi là chính xác, rõ ràng y cũng tương đối băn khoăn. Y dùng đèn pin rọi vào thi thể, thi thể vẫn cúi đầu, không hề nhúc nhích. Y đắn đo giây lát, nói: “Vẫn chưa kết thúc.”
“Sao vậy?” Tôi lập tức quan sát xung quanh, đèn pin lia tới lia lui, không nhìn thấy gì cả.
“Đi lấy rượu.”
“Sao cơ?”
Muộn Du Bình nhìn hình nộm sứ: “Rượu, để châm lửa, nhanh.”
Tôi liền hiểu ra, nhìn vào bóng tối trong rừng, hít sâu một hơi, được rồi.
Từ lâu tôi đã không còn sợ bóng tối nữa, bắt đầu co giò chạy đi, trong rừng đúng là quá tối, tôi thầm mặc niệm với bóng đêm: Các bạn, đừng ép ông đây nghiêm túc. Đến lúc đó chỉ có các người đau khổ thôi.
Lần này lại thuận lợi xông ra khỏi rừng, Bàn Tử sắp nấu cơm xong, bảo tôi: “Thiên Chân, gọi Tiểu Ca ra ăn cơm đi, đừng để tôi hết mời lại giục.”
Hắn có thói quen vừa nấu cơm vừa uống rượu, tôi thấy trong tay hắn cầm nửa chai rượu trắng, thì xông tới cướp lấy, sau đó xách túi rượu của hắn đi. Hắn mắng tôi là đồ ăn cướp. Tôi quay lưng chạy trở vào rừng. Vào tới nơi tôi mới sững sờ, đèn pin của Muộn Du Bình đã tắt. Trước mắt tôi một vùng tối đen, không có cảm giác phương hướng, không biết y đang ở đâu.
Đèn pin tắt, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Tôi ngẫm nghĩ, lập tức bình tĩnh lại. Cười tự giễu một tiếng, rồi cũng tắt đèn pin, bắt đầu mò mẫm đi tới, đồng thời cố tình phóng đại thính giác, tập trung chú ý vào đó.
Mô phỏng động tác của y là tương đối an toàn, hơn nữa cũng có thể che giấu bản thân.
Trong rừng tối như hũ nút, nhưng rất nhanh tôi đã nghe thấy động tĩnh xung quanh. Đi được sáu bảy phút, đã vào sâu trong rừng, tôi va phải cái gì đó. Đưa tay sờ thử, tôi phát hiện thứ tôi đụng vào có hình dạng như hình nộm vừa rồi, sờ thêm mấy cái, tôi nhận ra đúng là hình nộm đó, ở ngay trong bóng tối trước mặt tôi. Sao tôi lại trùng hợp đụng phải chứ.
Nhưng bây giờ nó cũng không giống vừa rồi cho lắm, lúc tôi sờ, liền phát hiện chiếc áo nó mặc trên người là áo khoác có mũ trùm của Muộn Du Bình lúc nãy.
Tôi vô cùng quen thuộc với vải áo của Muộn Du Bình, không giống áo leo núi bình thường, tôi sửng sốt, sao Muộn Du Bình lại khoác áo lên cho nó, hay là đã xảy ra chuyện gì mà tôi không ngờ tới được.
Tôi lùi lại mấy bước, do dự một giây, rồi bật đèn pin lên, tôi phải biết đã xảy ra chuyện gì.
Nháy mắt đèn sáng lên, một người xông ra từ bên cạnh, đánh văng đèn pin của tôi, kéo tôi cùng lăn vào trong bóng tối, tôi bị nhấc lên, thì nghe y hỏi: “Rượu?”
Tôi đưa chai rượu đế của Bàn Tử cho y, y gần như dùng tay không bật nắp, hớp một ngụm, tôi theo thói quen đánh bật lửa đưa tới trước mặt y, y phun mạnh rượu trắng ra.
Hơi thở cực mạnh tạo ra ngọn lửa cực lớn, trong ánh lửa, tôi nhìn thấy đầu hình nộm kia đã thò đến trước mặt chúng tôi. Sau lưng không biết mọc ra cái gì, có màn mỏng xòe ra như vây cá, trông như cổ rắn hổ mang.