Thái Tử Gia Vì Tôi Mà Đến

Chương 4


2 tháng


THÁI TỬ GIA VÌ TÔI MÀ ĐẾN - PHẦN 4

(tên do editor tự đặt, vui lòng không reup)

_______________

Tác giả: 香瓜曲奇​

Editor: Nhiên Hạ 然暇

Đề cử + văn án: Meo Meo 

Truyện zhihu

Ảnh: 小红书

_______________

9.

Bước đầu tiên của việc trả thù rất đơn giản, cô ta không phải rất quan tâm đến thành tích của mình sao? 

Vậy thì hãy để cô cảm nhận những gì đã làm với tôi. 

Giáo viên vừa thông báo thông tin về kỳ thi tháng, Mạnh Nhiễm liền quay xuống bàn của tôi hỏi về sở thích của Tống Yến. 

Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra kết luận: "Tống Yến không có nhiều thứ để thích, nhưng anh ấy, năng lực cạnh tranh tương đối mạnh." 

Tôi chỉ tùy tiện nhắc nhở, Mạnh Nhiễm liền vỗ đầu nghĩ. 

Cô ta hỏi: "Thành tích của Tống Yến có tốt không?" 

Tôi chợt nhận ra: “Thực ra cũng không ổn lắm”. 

Cô ta hếch cằm kiêu hãnh: "Nhưng thành tích của tôi thì tốt." 

Tuân thủ nguyên tắc không bỏ lỡ cơ hội, cô ta chuyển đến bàn của Tống Yến sau giờ học. 

Hiệu quả của cuộc trò chuyện có vẻ tốt. Tống Yến mặc dù lạnh lùng nhưng phải thừa nhận rằng anh ấy có phần đẹp trai. 

Chỉ nói "cảm ơn" thôi đã khiến Mạnh Nhiễm bối rối đến không bước nổi. 

Đến nỗi khi đàn em của cô ta bảo cô ta nhận làm bài tập cho Tống Yến, cô ta cũng hỏi đàn em: "Làm sao cậu biết Tống Yến đã nói cảm ơn với tôi?" 

Lợi dụng kỳ thi để tìm lý do ở cùng Tống Yến, cô ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh ấy và dạy anh ấy cái gọi là kỹ năng chiến thuật, khiến tất cả các nữ sinh xung quanh cô ta đều rất ghen tị. 

Lòng tự ái này khiến Mạnh Nhiễm rất thỏa mãn, nhưng cô ta không biết rằng trước kỳ thi, vì ghen tị, đã có người đến gặp giám thị để viết trước một bản báo cáo. 

Trong lúc làm bài thi, Mạnh Nhiễm vẫn đang vui vẻ viết đáp án vào lòng bàn tay, vừa định quay lưng đưa cho Tống Yến xem thì đã bị giáo viên trung niên nghiêm khắc tóm lấy ngay tại chỗ.

Với vụ của tôi lần trước thì đây là lần thứ hai vấn đề như vậy xuất hiện trong phòng thi của cô. 

Cô ấy xé bài kiểm tra của Mạnh Nhiễm ngay tại chỗ, sau đó ép hỏi cô ta: "Em thông đồng với ai?" Mạnh Nhiễm sợ hãi kêu lên, sau đó cắn môi không nói gì.

Giám thị cũng không mắt nhắm mắt mở với cô ta mà trực tiếp đuổi cô ta khỏi lớp.

Nhưng điều buồn cười là, vì nhờ có cha nên cô ta không bị điểm 0. 

Vấn đề này đã kết thúc. 

Sự phân biệt đối xử trắng trợn như vậy tất nhiên sẽ gây ra bất mãn. Khi tôi đi ngang qua bồn rửa trong phòng vệ sinh, tôi nghe thấy một vài nữ sinh nói chuyện. “Cậu nói, Mạnh Nhiễm này nhà có quan hệ, không phải như vậy chứ.”

“Đúng vậy, trước đây không phải cậu ấy luôn là một học sinh gương mẫu sao? Vậy mà cũng gian lận.”

"Ôi, chúng ta thì biết cái gì. Biết người, biết mặt, không biết lòng, chẳng lẽ điểm tốt trước đây của cô ta cũng là do gian lận mà có được? Nhưng dựa vào người cha lãnh đạo của cô ta để chặn tin tức?." 

"Ai nói không? Tôi ghét nhất loại người này. Tại sao lại giả vờ vô tội cơ chứ?" 

Không cho cô ta điểm 0, mục tiêu của tôi đã đạt được. 

Để cô ta cứ thế nghỉ học thì nhàm chán quá, tôi muốn xé bỏ mặt nạ của cô ta, nghiền nát mọi thứ mà cô ta trân trọng, để cô ta suốt đời nhớ rằng cô ta, một tên côn đồ chuyên bắt nạt, đã đụng nhầm người. 

Vì sự cố này, hình ảnh một cô gái ngoan mà Mạnh Nhiễm từng tự hào đã tan vỡ, thậm chí thứ hạng trong danh sách hoa khôi của trường cũng tụt xuống dưới mười. 

Bị tin đồn ảnh hưởng, Mạnh Nhiêm bị người cha là hiệu trưởng gọi lên văn phòng. 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Mạnh Nhiễm khóc từ văn phòng đó đi ra, với một cái tát sáng bừng trên mặt. 

Mạnh Nhiễm đã khóc dở mếu dở khi trở lại lớp, nhưng cô ta vẫn có khả năng tự phục hồi mạnh mẽ. 

Nếu đã bị mọi người bàn tán rồi nên cô ta đã đập nát điện thoại di động của mình trong lớp, nát đến nỗi giao diện của chiếc điện thoại bị hỏng vẫn nằm ở trang danh sách hoa khôi của trường. 

"Mấy người này là cái thá gì, sao lại phán xét tôi? Khi tôi trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tống, tôi sẽ xé nát miệng bọn họ. Bố dám đánh tôi, không ưa tôi khiến ông ta mất mặt, tôi đã chịu đựng gia đình này lâu rồi." 

Ai biết cảnh tượng này vừa vặn bị Tống Yến từ bên ngoài trở về nhìn thấy. 

Anh cầm điện thoại lên, lắc lắc đến nỗi vỡ kính. Mạnh Nhiễm và những người khác chết lặng, sợ hãi nói không nên lời. 

Nhưng Tống Yến không trả lời mà mỉm cười, đưa điện thoại lên. "Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm." 

Anh dừng một chút, ngước mắt nghiêm túc hỏi Mạnh Nhiễm, "Hai ngày nữa ba tôi sẽ tổ chức sinh nhật, tôi dẫn cậu đi cùng, cậu sẽ vui vẻ hơn sao?" 

Mạnh Nhiễm đắc ý, xúc động suýt nữa thì khóc, không ngừng gật đầu. 

Cách đối xử này không phải ai cũng có được, chỉ một việc này thôi cũng có thể khiến Mạnh Nhiễm quên đi tất cả những điều không vừa ý mà mình phải chịu đựng gần đây. 

Vui thật đấy, để cho tâm trạng tốt của cô ta đạt đến đỉnh cao, rồi lại tụt xuống đáy.

10.

Để có thể đến bữa tiệc này, Mạnh Nhiễm rất vui vẻ, cho dù không có lợi ích gì đáng kể, nhưng lòng tự trọng của cô ta cũng rất thỏa mãn.

Đây là vòng quan hệ mà cô ta chưa từng tiếp xúc, nếu có thể vì chuyện này mà kết giao được vài người bạn thì giá trị không thể đo đếm bằng tiền.

Nhưng đó chỉ là bước đầu tiên khiến cô ta gặp phải một tình huống khó khăn, cô ta không biết được bộ quần áo nào phù hợp.

Khi đang thều thào lục lọi các ngăn tủ, loay hoay vì không tìm được bộ quần áo ưng ý, tôi chồm tới.

"Thật ra, tôi có một chiếc váy vừa vặn. Nhưng tôi không biết nó có vừa với cỡ của cậu không." Mạnh Nhiễm nghe thấy như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Vừa chứ, tại sao lại không?" 

Tất nhiên, cô ta không quan tâm đến điều này, cô ta hỏi tôi: "Chiếc váy này bao nhiêu tiền?" Tôi giơ hai ngón tay lên, Mạnh Nhiên cầu xin tôi giúp cô ta mà không nói một lời.

Chỉ là bộ váy tuy đẹp nhưng không vừa với cô ta.

Cô ta quá gầy, nơi nên phát triển thì lại phẳng lì, vì vậy không thể giữ nổi bộ váy này, giống như một đứa trẻ cố mặc quần áo của người lớn.

Nhưng Mạnh Nhiễm không quan tâm, bởi vì quần áo rất đắt tiền, cô ta thậm chí còn không nghi ngờ, tôi lấy đâu ra quần áo đắt tiền như vậy.

Mãi cho đến khi đụng hàng với cô em họ xấu tính nhất của tôi trong bộ váy này, cô ta mới hoảng hồn.

Chị họ của tôi, Trình Nguyệt, nổi tiếng là nóng tính.

Ngay từ giây phút đầu tiên Mạnh Nhiễm bước vào cửa, chị ta đã chú ý đến người phụ nữ mặc quần áo giống mình này.

“Đợi đã.” Trình Nguyệt trực tiếp ngăn Mạnh Nhiễm lại, “Cái váy này cô lấy từ đâu ra?”

Mạnh Nhiễm bị hỏi làm cho bối rối, nhưng cũng không thể tức giận, chỉ có thể cười chào hỏi, bình tĩnh trả lời: “Bộ váy này, tất nhiên là tôi đã mua nó, nếu không thì có thể đến từ đâu ra chứ?”

Chị họ khinh thường lắc lắc chiếc cốc trong tay: “Mua sao, cô lấy hai triệu để mua cái váy mặc không vừa à?”

Mạnh Nhiễm ngẩn ra, thấp giọng nói: “Hai triệu, không phải hai mươi vạn sao?”

Đối với một bữa tiệc quy mô lớn như của chúng tôi, tốt và xấu lẫn lộn, và sẽ luôn có một số ngôi sao, hoặc một số người nổi tiếng trên Internet và những người bạn xã giao giả mạo cố gắng hết sức để có được thư mời tham gia.

Rõ ràng, chị họ của tôi coi Mạnh Nhiễm là loại người như vậy.

“Năm đó có hai bộ váy này được đưa tới, một là ở chỗ tôi, một là ở chỗ em gái của Tống Yến, Tống Yên. Cô nói xem bộ đồ cô mua là thật, vậy của chúng ta là giả sao?”

“Tống Yên.” Mạnh Nhiễm thấp giọng nói, “Tống Yên.”

Hai chữ nghi ngờ được viết trên mặt cô ta.

Cho đến khi chị họ của tôi nhìn thấy tôi và vẫy tôi lại.

Cô ấy chỉ vào Mạnh Nhiễm ở bên cạnh, còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Nhiễm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, chỉ vào tôi hét lớn: “Là cô ta, cô ta cho tôi mượn.”

Tôi ngây thơ nhìn chị họ: “Em không biết cô ấy, chị, sao vậy?”

Mạnh Nhiễm thấy bây giờ tôi giả vờ không quen cô ta, lập tức muốn vồ lấy tôi.

“Đồ ch.ó đẻ, hai người lừa tôi, hai người lừa tôi.” Kết quả, cô ấy còn chưa kịp chạm vào người tôi đã bị chị họ tát cho một bạt tai. Máu chảy ra từ khóe miệng, mái tóc được chải chuốt cẩn thận cũng vương vãi.

Có rất đông người xem xung quanh, nhưng mọi người đều không ngạc nhiên.

Có hàng trăm người cố gắng liên lạc với xã hội thượng lưu thông qua các bữa tiệc vô nghĩa.

Đương nhiên sẽ không quá ngạc nhiên với loại chuyện này.

Mạnh Nhiễm che một bên mặt, rơi nước mắt tủi nhục.

Cô ta có lẽ chưa bao giờ bị thế này kể từ khi còn là một đứa trẻ.

"Tên của ngài Tống lão gia muốn gọi là gọi được sao? Còn đến dự tiệc sinh nhật gì chứ. tài sản trong nhà ở chỗ chúng tôi xếp thứ mấy vậy? Tống gia đến những người như chúng tôi đều muốn chen chân làm quen, Lấy cái gì để chen chân vào đây, lấy đồ giả trên người cô ta sao?" Cô ấy có phải là giả không?" Lời nói của đại tiểu thư Giang gia khiến mọi người phá lên cười.

Tôi chỉ biết im lặng đứng sang một bên, nhìn lòng tự trọng của cô ta từng chút từng chút một tan biến ở đây.

“Đúng là chó mèo đều có mộng giàu có đúng không?”

Chị họ nhìn Mạnh Nhiễm đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt hỗn độn, cong môi, sau đó đổ rượu đỏ lên đầu Mạnh Nhiễm.

Chất lỏng màu đỏ chảy xuống cằm Mạnh Nhiễm.

Cô ta gục xuống và hét lên, nhưng những người ở đây không ai có thể bị cô ta khiêu khích, cảm giác bất lực này cũng nên thử một lần chứ.

Tống Yến ở bên cạnh tôi, không biết anh ấy xuất hiện từ lúc nào, tôi quay đầu lại, ánh mắt tôi vừa vặn bắt gặp anh ấy.

Đôi mắt của Mạnh Nhiễm lấp lánh như thể cô ta nhìn thấy hy vọng, cô ta đau khổ dồn hy vọng cuối cùng của mình vào Tống Yến.

“Tống Yến, giúp tôi, cậu phải có trách nhiệm với tôi.”

“Chịu trách nhiệm?” Tống Yến nghịch ngợm lặp lại câu này.

Mọi người xung quanh đều trở nên thích thú với lời nói của cô ta.

Tống Yến trịch thượng nhìn cô ta một cái, sau đó cúi người nâng cằm Mạnh Nhiễm lên,: “Cô tính là thứ gì chứ?”

Mạnh Nhiễm lại bị làm nhục, nước mắt lập tức rơi xuống, lồng ngực phập phồng thất thường.

Tống Yến hất mặt cô ta ra, đứng thẳng dậy, không thèm nhìn cô ta lần nữa.

Chị họ cũng không nói nên lời, khoanh tay nói với Mạnh Nhiễm: “Cô còn không xứng xách giày cho chúng tôi, tỉnh táo một chút, cúp đuôi cút ra khỏi đây.”

Mạnh Nhiễm hung ác trừng mắt nhìn tôi, sau đó đứng dậy vén váy định rời đi, nhưng khi đi ngang qua đám người, cô ta bị ai đó xô ngã thẳng xuống nước.

Vấn đề là, cô ta đã chìm trong vùng nước nông một thời gian dài, không ai thương xót cô ta.

Mọi người đều giống như đang xem một con khỉ, không đề cập đến việc nó xấu hổ như thế nào.

Cuối cùng, cô ta bị một chú bảo vệ kéo lên.

____________________

Tối nay full nha, có lẽ tui sẽ up muộn chút, mn chờ tui nhá, còn có ngoại truyện mai tui sẽ up.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play