Thái Tử Gia Vì Tôi Mà Đến

Chương 1


2 tháng


THÁI TỬ GIA VÌ TÔI MÀ ĐẾN - PHẦN 1

(tên do editor tự đặt, vui lòng không reup)

_______________

Tác giả: 香瓜曲奇​

Editor: Nhiên Hạ 然暇

Đề cử + văn án: Meo Meo

Truyện zhihu

Ảnh: 小红书

Phần 2: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=592793323051161&id=100069614948481&mibextid=Nif5oz

_______________

Giới thiệu:

Bạn cùng phòng là hoa khôi trường bắt nạt tôi, còn cướp đi bạn trai của tôi, sau đó lại coi trọng Thái tử gia điên phê mới chuyển trường chỉ trong nháy mắt.

Tôi có tâm nhắc nhở cô ta không nên trêu chọc Tống Yến.

Cô ta lại bày ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn bảo tôi cút đi.

Nhưng điều cô ta không biết là, tôi chính là em gái được Thái tử gia coi như sinh mệnh trong truyền thuyết.

Mà lần này, hắn đến đây vì tôi.

______________

1.

Bởi vì dung mạo xinh đẹp, tôi thành cái đinh trong mắt của hoa khôi trường.

Cô ta vận dụng quan hệ thành công đem tôi sắp xếp đến cùng một ký túc xá với cô ta.

Khúc dạo đầu cho sự cô lập của tôi chính thức mở ra ngay từ khi tôi bước chân vào trường.

Nhưng hoa khôi thấy thế vẫn còn chưa đủ.

Trong buồng vệ sinh, bao quanh là khói mù dày đặc, Mạnh Nhiễm véo mặt tôi một cách ác ý.

Tôi ngạt thở vì khói đến nỗi gần như không thể mở mắt và ho dữ dội.

“Tống Yên, dáng dấp xinh đẹp như vậy là muốn câu dẫn ai chứ?”

Tôi gắt gao cắn môi, ngăn cơ thể không được phát run. Cho đến khi mùi máu tươi truyền đến miệng, tôi sợ hãi nhắm mắt lại, ngoan cố không trả lời câu hỏi của cô ta.

“Ya, bày ra bộ dạng trà xanh này cho ai nhìn chứ?”

Xung quanh hoa khôi là 2 bạn thân của cô ta, cười phá lên. Tôi thấy rất xấu hổ, nhưng bộ dạng hèn nhát này rất hữu ích với hoa khôi.

Cô ta thỏa mãn vỗ vỗ mặt tôi.

Trước mặt người khác, cô ta luôn là là bộ dáng vừa ngọt ngào vừa vô hại, nhưng hết lần này tới lần khác đối với tôi thì lộ ra mặt thật.

Tôi mở mắt ra đã thấy cô ta vừa cười vừa dập tàn thuốc xuống đất, sau đó phun ra một ngụm nước bọt.

Tôi nghĩ trong đầu rằng những người đã bình chọn cho Mạnh Nhiễm trong danh sách hoa khôi của trường sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng này. 

Tôi đã từng hỏi Mạnh Nhiễm tại sao cô ta chỉ nhắm vào tôi thế này.

Cô ta thờ ơ nhún vai, sau đó nâng cằm tôi lên, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng nói: “Là lỗi của mày, cha mẹ mới cho mày khuôn mặt xinh đẹp như vậy, mày là học sinh mới chuyển đến, mới đến đây mà đã dám làm chuyện này, dám đánh cắp ánh đèn sân khấu của tao, tất cả là do mày tự chuốc lấy."

Kỳ thực khi tôi từ trường khác chuyển đến, tôi rất khiêm tốn, thậm chí còn không tham gia bình chọn danh sách hoa khôi của trường.

Nhắc mới nhớ, nhà Mạnh Nhiễm được coi là một gia đình khoa bảng, trước mặt mọi người cô ta cư xử rất lễ phép, biết điều, ngụy trang tốt đến mức không ai tin rằng cô ta sẽ bắt nạt tôi.

Những người trong lớp thậm chí còn xa lánh tôi như một đứa ngoại lai bởi vì tôi là người duy nhất không hòa thuận với Mạnh Nhiễm.

Thậm chí còn có tin đồn rằng quan hệ của tôi với Mạnh Nhiễm không tốt là vì tôi ghen tị với việc cô ta đứng đầu danh sách bình chọn hoa khôi trường.

Mà những lời đồn đãi này là ai truyền ra không cần nói cũng biết.

"Hôm nay lão già nhà tao lại mắng tao, phiền chết đi được." Mạnh Nhiễm một mặt khó chịu đạp tôi một cước, trên người không che giấu được khí thế xã hội nồng đậm.

Tôi che bờ vai đau đớn vì bị đá, và không nói một lời nào, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình nhiều nhất có thể.

Hai tên sai vặt bên cạnh Mạnh Nhiễm vội vàng an ủi: “Ôi, Nhiễm Nhiễm, vị trí thứ hai đã rất tốt rồi.” 

Sau đó, sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn về phía tôi.

“Tôi xin lỗi.” Tôi xin lỗi một cách cam chịu.

Cha của Mạnh Nhiên là lãnh đạo cấp trung của trường nên có rất nhiều người trong lớp nịnh hót cô ta.

Gia đình rất khắt khe với điểm số của cô ta. 

Nhưng sau khi tôi đến, điểm số của cô ta thụt lùi rồi trở thành kẻ thứ hai vạn năm.

Nên một khi gia đình gây áp lực, cô ta sẽ tìm tôi để trút giận. 

Thấy tâm trạng của Mạnh Nhiễm không tốt, hai đứa đi theo cô ta trừng mắt nhìn tôi với vẻ phẫn nộ cùng cực. 

Ngay khi tôi nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ bị dạy cho một bài học, Mạnh Nhiễm dường như nhớ ra điều gì đó, vẫy tay ra vẻ hào phóng, bảo hai người họ tránh xa tôi ra. 

Nhưng cô ta cúi xuống và bí ẩn tiến lại gần tôi: “Tống Yên, chúng ta hãy chờ xem liệu mày có thể giữ vững vị trí đầu tiên trong kỳ thi tiếp theo hay không.”

Sau khi để lại một câu như vậy, cô ta bỏ đi cùng hai đàn em của mình, để lại tôi còn chưa kịp suy nghĩ về ý nghĩa sâu xa trong lời nói đó. 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, loạng choạng đứng dậy nhặt chiếc kính gọng đen vừa bị bọn chúng ném lên. May mắn là nó không bị hỏng.

Kiểm tra xong, tôi dùng ngón tay cái lau vết bẩn, đặt lại chiếc kính nặng nề không vừa với mình lên sống mũi, sau đó dựa vào tường nheo mắt nhìn về hướng Mạnh Nhiễm vừa rời đi.

Một lúc sau, tôi nhếch khóe môi.

Mọi thứ đang bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.

2.

"Yên Yên, cảm giác khá hơn chút nào chưa?" Tôi nằm xuống bàn và ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh, đó là Châu Phong, bạn trai của tôi.

Nhìn thấy anh, trái tim treo lơ lửng của tôi nhẹ nhõm hẳn.

Anh ấy mua một đống đồ ăn trưa và đặt chúng cạnh bàn của tôi.

Tôi khẽ liếc nhìn đống đồ trong túi ni lông.

Anh lấy đồ ra, sắp xếp cho tôi rất chu đáo, thậm chí còn bẻ đũa cho tôi.

“Không biết em muốn ăn gì, anh mua cho em một thứ một ít, ăn nhiều vào.”

Tôi bị hành động dễ thương của anh làm cho buồn cười.

Tuy nhiên, anh ấy cũng là một trong số ít những người thực sự đối xử tốt với tôi khi tôi đến ngôi trường này.

Mạnh Nhiễm và bọn kia đã chọn giờ ăn trưa để chặn tôi vào nhà vệ sinh.

Bởi vì không có ai.

Bây giờ tôi thực sự đói, nên liền vui vẻ cầm đũa bắt đầu ăn.

Kết quả là, trong giây tiếp theo, một trong những đàn em của Mạnh Nhiễm đã đi tới.

Cô ta chống cằm, gõ nhẹ vào chiếc tiểu long bao mà tôi chuẩn bị động đũa.

“Châu Phong, đem tiểu long bao này đưa cho Mạnh Nhiễm đi. Hôm nay cô ấy đang trong kỳ kinh nguyệt, cái gì cũng không ăn được. Cô ấy chỉ muốn ăn một ít tiểu long bao thôi. Cậu xem, dù sao ở đây cũng có nhiều đồ như vậy.”

Ánh mắt của chúng tôi đều tập trung vào Mạnh Nhiễm, trên trán cô ta toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở yếu ớt.

Mặt thì đã đỏ bừng.

Cô ta có vẻ ngoài thanh tú mà tôi thấy thương hại, như tôi đã nói, cô ta có cách giả vờ ngây thơ rất hay.

“Tôi cũng không phải là không ăn cái này thì không được, hay là...”

Tôi thận trọng thăm dò ý định của Châu Phong, không ngờ đối mặt với Mạnh Nhiễm như vậy, anh ấy không những không động lòng mà còn thẳng thừng từ chối.

“Cái này cho em, em ăn đi.” Anh ân cần vặn một chai nước đặt trước mặt tôi, sau đó quay sang đàn em của Mạnh Nhiễm, “Ở đây còn có những thứ khác, cô muốn lấy một ít cũng không sao, cái này, bạn gái của tôi muốn ăn."

Anh không cao, cao 1,75m, không phải dạng đẹp trai nổi bật vừa nhìn đã thấy, nhưng anh tuấn, tính tình rất trầm tĩnh, lúc này bóng lưng anh gầy gò nhưng rắn chắc.

Tôi cắn một miếng bánh bao và chìm trong suy nghĩ.

Đàn em đến tìm phiền phức của Mạnh Nhiễm phát ra một tiếng "chậc" không thành lời, tôi cúi đầu xuống, liền nghe thấy tiếng la ó và vỗ tay ở bên kia.

Mang tai Châu Phong nháy mắt liền ửng đỏ.

Nhưng anh ấy vẫn vỗ nhẹ vào lưng tôi để trấn an và nói với tôi. "Không sao đâu". 

Trên đường về ký túc xá vào ban đêm, bởi vì tôi hoàn toàn cảm động trước hành vi của Châu Phong ban nãy nên đã nói rất nhiều lời cảm ơn trên đường đi, khi tôi gần như ở dưới lầu ký túc, tôi đã bị anh ấy đè xuống trên vai. Anh ấy cười rất trẻ con, và hỏi tôi: “Có phần thưởng không?”

Sau đó, mắt anh di chuyển xuống và cố định trên môi tôi.

“A.” Tôi sửng sốt một giây, chưa kịp phản ứng thì mặt đã nóng kinh khủng.

Tôi vội lấy hai tay bịt miệng, ngây thơ lắc đầu.

Nụ cười của Châu Phong trên mặt cứng đờ, nhưng anh lập tức khôi phục lại trạng thái tự nhiên, giả vờ thoải mái hất đầu một cái: “Anh nói đùa với em thôi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Anh đổi chủ đề: “Nhưng mà, anh có một chuyện cần em giúp.”

“Anh nói ra xem.” Tôi trả lời rất đơn giản.

Châu Phong là người tôi rất thân trong trường này, anh ấy yêu cầu gì cũng được, tôi đương nhiên không có lý do gì để từ chối.

Anh do dự một hồi, mới hạ quyết tâm: “Em biết mà, ba ngày sau sẽ là kỳ thi giữa kỳ.”

Tôi gật đầu lia lịa.

3.

Vào ngày thi giữa kỳ, quả thật như Châu Phong nói, chỗ ngồi của anh được xếp ngay sau tôi.

Thi giữa kỳ ngày này, tuần gió quả thật như hắn nói tới, chỗ ngồi xếp tại đằng sau ta.

Tôi như đang ngồi bàn chông, trong túi áo đồng phục là mảnh giấy ghi chú mà Châu Phong đưa tôi hồi nãy.

Tôi vốn dĩ không muốn đồng ý loại chuyện này, nhưng anh ấy nói vì điểm số mà bố mẹ anh ấy ly hôn, nếu lần này anh có thể đạt điểm cao hơn, bố mẹ vẫn còn chỗ để chừa đường lui cho đối phương.

Cuối cùng tôi không chịu được kiểu vừa đấm vừa xoa, đồng ý với anh, nhưng cũng kéo cổ áo của anh lại: “Chỉ một lần này thôi.”

Anh cười ha hả, cam đoan với tôi.

Tôi hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay lúc nào cũng đổ mồ hôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy kỳ thi nào khó như bây giờ. Vào thời điểm chuông báo thi vang lên, Mạnh Nhiễm bước đến.

Cô ta rất cung kính xin lỗi giám thị, sau khi được phép, liền xoay người chuẩn bị trở về chỗ ngồi. 

Khi đi ngang qua tôi, cô ta nhìn tôi thật sâu, tay tôi cầm bút run run, vẻ áy náy tránh ánh nhìn của cô ta. 

Mấy ngày nay cô ta bận ôn tập, không có thời gian làm phiền tôi. 

“Reng, reng, reng.” Tiếng chuông đếm giờ trên đài vang lên, giám thị thông báo đã đến lúc bắt đầu làm bài thi.

.

Thời gian trôi qua, và tôi hồi hộp viết câu trả lời của mình vào tờ giấy ghi chú đó.

Tôi thấp giọng ho ba lần như đã đồng ý, nhắc Châu Phong rằng tôi đã sẵn sàng. 

Ngay khi giám thị quay lại, tôi nắm lấy cơ hội, vò nát các mẩu giấy ghi chú và chắp tay sau lưng.

Nhưng dù tôi có lắc thế nào, người phía sau tôi vẫn bất động, và bàn tay định lấy tờ giấy cũng không xuất hiện.

Cho đến khi nữ giáo viên trung niên nghiêm túc bắt được động tác nhỏ ấy.

Tôi vội vàng buông tay và thu tay lại.

Quả bóng giấy rơi xuống đất khiến tim tôi run lên.

"Các em đang làm cái gì vậy?” Nữ giáo viên trung niên hung hăng xông xuống.

Người phía sau tôi dường như lúc này mới phản ứng, tôi thấy Châu Phong bình tĩnh đứng dậy, nhặt quả bóng giấy từ dưới đất lên, sau đó chậm rãi nói với giáo viên: “Bọn em còn có thể làm gì nữa? Bọn em đang gian lận. .”

Như bị sét đánh ngang tai, tôi ngờ vực quay sang nhìn hắn.

Thái độ kiêu ngạo của anh ta chắc chắn đã giẫm phải vảy ngược của người giám thị có chút địa vị trong trường này.

Cô ấy tịch thu bài kiểm tra của cả hai chúng tôi với khuôn mặt đen thui, rồi đuổi chúng tôi ra khỏi phòng thi.

“Ra ngoài ra ngoài, đều đừng có thi cử gì nữa.”

Khóe mắt thoáng thấy Mạnh Nhiễm, cô ta thấy mánh khóe thành công, lại sợ cười quá lộ liễu, đành phải vùi mặt vào tờ giấy thi mà cười.

Hóa ra mọi thứ nằm ngay trong lòng bàn tay cô ta.

Chủ nhiệm lớp làm rơi điện thoại xuống bàn, vẻ mặt rất xấu, chắc hẳn đã bị cấp trên giáo huấn một phen.

“Các em đã mười tám tuổi cả rồi, có thể tự chịu trách nhiệm với hành động mà mình làm ra không?”

Bà ấy đau đầu chống trán, chỉ vào điện thoại di động trên bàn, “Hiện tại, gọi điện thoại cho phụ huynh đi.”

Châu Phong thờ ơ gọi điện và nói vài câu, rõ ràng những gì hắn ta nói với tôi về việc ly hôn vì điểm số đều là chuyện nhảm nhí.

Khi hắn gọi xong, đến lượt tôi.

Cha mẹ tôi gửi tôi đến ngôi trường này chỉ vì để tôi tránh xa những cậu ấm, cô chiêu và chăm chỉ học tập, vì vậy không ai ở đây biết danh tính của tôi.

Danh tính của cha mẹ tôi chưa từng được tiết lộ.

Tất nhiên, Mạnh Nhiễm chỉ coi tôi như một người bình thường để giở trò bắt nạt.

“Phụ huynh, vậy anh trai, được chứ ạ?”

Tôi lo lắng cầm điện thoại, bấm số của Tống Yến trước khi chủ nhiệm kịp trả lời, sau đó quay người lại, đưa điện thoại lên tai với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

“Alô.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.

Tôi nói ngắn gọn tình hình cho Tống Yến.

Trong kỳ thi giữa kỳ này, đúng như dự đoán, tôi và Châu Phong bị trừ điểm và bị loại khỏi kỳ thi. Vị trí đầu tiên thuộc về Mạnh Nhiễm.

Buổi tối trở lại ký túc xá, ký túc xá chất đầy túi to túi nhỏ là tiểu long bao được đặt mua từ ngoài về.

“Này, tao có thưởng cho mày đấy.” Tôi vừa bước chân trước vào, giây tiếp theo, một hộp các tông đã ném xuống chân tôi.

Tôi đẩy cặp kính gọng đen to tướng, cúi xuống nhặt mà không quên nói “cám ơn”.

Tôi hiện tại rất tức thời.

“Ha ha ha ha, nhìn nó kìa.”

Tôi không ngờ là Mạnh Nhiễm đang gọi video với Châu Phong.

Cô ấy quay ngược máy quay về phía tôi, Châu Phong thấy tôi nhát gan gọi tôi là xui xẻo, nhân tiện giẫm lên tôi và khen Mạnh Nhiễm mấy câu, khiến Mạnh Nhiễm phấn chấn.

Hôm nay tôi đã bị Châu Phong đơn phương chia tay, nói một cách đơn giản, tôi đã bị hắn ta đá.

Hắn ta đã thèm muốn tôi từ lâu, nhưng tôi thậm chí không để hắn nắm tay mình.

Khi tôi trở lại giường, tôi nghe Châu Phong nói chuyện với Mạnh Nhiễm về đạo đức giả.

Khoảnh khắc đầu tiên tôi đăng trên điện thoại của mình là video thông báo chính thức của Mạnh Nhiễm và Châu Phong.

Hài lòng, tôi phóng to và nhìn lại.

Xứng, thật sự rất xứng đôi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play