Lúc này Cố Thừa Duệ về đến nhà sau khi đã cột lừa lại, Chu Oánh liền đem chuyện có người đầu độc nói cho hắn biết.
Cố Thừa Duệ nghe xong mặt liền biến sắc nói: "Cái bánh bao đó ở đâu, ta xem xem."
"Ở bên góc lều củi này." Chu Oánh chỉ vào góc khuất gần trong phòng nhất nói.
Cố Thừa Duệ nghe xong lập tức đi qua.
Nhìn thấy còn lại nửa cái bánh bao, mắt của Cố Thừa Duệ lập tức híp lại.
Bởi vì hắn cũng nhìn ra, bánh bao có nguyên liệu thuần chất thế này tuyệt đối không phải mua.
Mấu chốt là bây giờ ở trong thôn không có mấy nhà gói loại bánh bao thế này, càng không thể dùng để hại một con chó, cho nên tám phần mười là người ở bên ngoài gây ra, hơn nữa điều kiện trong nhà cũng không tệ.
Sau đó lấy một tờ giấy trong túi áo ra lấy một miếng bánh nhân thịt nhỏ, sau khi trở lại thì nhỏ giọng nói: "Nha đầu, ta phải vào không gian hóa nghiệm một chút, xem xem là dùng độc gì, nàng trông chừng Đại Hoa một chút."
"Đi theo ta đi." Sau khi Chu Oánh nói xong thì dẫn hắn trở về nhà chính, sau đó tiễn trở vào không gian.
Lúc đi ra ngoài, trong tay nàng nhiều thêm một bính nhỏ phun sương phòng sói, sau đó bỏ vào trong tạp dề, lúc này mới trở vào nhà bếp bắt đầu bận rộn.
Mãi cho đến buổi trưa nấu cơm xong, Chu Oánh cho Đại Hoa ăn trước, nàng thì vào căn phòng phía tây sau khi cài then cửa lại thì vào trong không gian biệt thự hai tầng.
Nhìn thấy Cố Thừa Duệ vẫn còn đang bận trong phòng thí nghiệm, Chu Oánh đi tới nói: "Còn chưa có kết quả sao, cơm đã nấu xong rồi?"
"Bọn nàng ăn trước đi, nửa tiếng sau hẵng đón ta." Cố Thừa Duệ đầu cũng không quay lại nói.
Chu Oánh thấy vậy chỉ có thể lui ra ngoài, sau khi đã dành phần cơm cho hắn mới ăn cùng Đại Hoa.
Sau khi ăn xong, trời trở nên âm u, còn nổi lên gió tây bắc, đậu phụ trúc rõ ràng không thể phơi khô được nữa, Chu Oánh cho Đại Hoa một bát đậu hoa để cô bé trở về nhà nghỉ ngơi rồi.
Còn nàng thì đem cơm và thức ăn vào trong không gian, đúng lúc Cố Thừa Duệ cũng bận xong rồi, dùng lò vi sóng hâm lại một chút rồi đưa cho hắn.
Đợi sau khi hắn ăn xong, Chu Oánh mới hỏi: "Duệ ca, biết là độc gì chưa?"
"Là thạch tín, không khó điều tra. Có điều trước đây ta dùng thuốc Đông y làm một ít nước khử trùng và thuốc tê để thay thế Iodophor và thuốc mê, nếu không hàng tồn bên trong không gian không còn dùng được bao lâu. Đúng rồi, ta còn làm một chút thuốc mê cao độ để phòng thân, sau này lúc đi ra ngoài mang theo một gói phòng ngừa vạn nhất."
"Vậy chàng cảm thấy sẽ là ai muốn hại Nhị Tráng, ta thấy không giống như tiểu mao tặc bình thường đâu?" Chu Oánh đăm chiêu như có điều suy nghĩ hỏi.
"Khó mà nói." Cố Thừa Duệ lắc đầu nói, chần chờ một chút vẫn là đem chuyện đem Điền Gia Vượng nói cho hắn nói lại với nàng, tiếp đó cũng nói chuyện hắn thuê huynh đệ hổ báo nói cho nàng nói: "Nếu như đúng là Kiều gia thì chúng ta thật sự phải cẩn thận rồi, bọn họ không chỉ tới vì phương thuốc."
"Ta biết, đúng rồi, bên ngoài âm u rồi, chúng ta nhanh chóng thu dọn trong nhà một chút đi." Sau khi Chu Oánh nói xong liền dẫn hắn ra khỏi không gian.
Không ngờ bên ngoài đã đổ cơn mưa nhỏ tí tách như có như không, hai người lập tức thu dọn đậu phụ trúc ở trong sân vào trong nhà.
Sau đó Cố Thừa Duệ cho con lừa ăn một chút thức ăn liền dẫn trở lại, tiếp đó hai người vào trong nhà bép, đem toàn bộ số sữa đậu nành còn sót lại làm thành đậu phụ khô, tiếp đó kho hai bộ lòng heo.
Sau khi hai người làm xong, lấy từ trong không gian ra một túi than đã bỏ vào trong lò, sau đó ủ lò lừa rồi trở vào trong nhà.
Buổi tối trực tiếp nấu cơm trong không gian.
Sau khi ăn xong, hai người uống xong một bình trà thì mỗi người cầm một quyển sách đọc.
Đương nhiên Cố Thừa Duệ thì đọc sách ý, còn Chu Oánh thì đọc sách dạy nấu ăn.
Vào lúc hai người lần nữa bỏ thêm củi chuẩn bị vào trong không gian, đột nhiên Nhị Tráng kêu lên, tiếp đó truyền đến tiếng gõ cửa bang bang,
Hai người nghe tiếng gõ cửa vừa nặng nề vừa gấp gáp đó, sau khi nhìn nhau một cái, Chu Oánh lập tức thu dọn những đồ dùng không nên xuất hiện trong phòng như đèn bàn, sách, bộ đồ dùng uống nhà cho vào trong không gian,
Còn Cố Thừa Duệ thì lại khoác thêm áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa hô: "Ai vậy, có chuyện gì không?"
"Lão tam, là Nhị ca, cha và nhị thúc bị trọng thương, đệ nhanh chóng đem theo y dược đến nhà một chuyến, ta phải trở về trước đây." Sau khi Cố Thừa Nghiệp nói xong liền vội vã chạy về.
Cố Thừa Duệ nghe được lời này thì ngây ngẩn cả người, nghĩ đến những chuyện dị thường trong thôn hai ngày nay, hắn âm thầm suy sụp.
Không chỉ bọn họ bị để mắt tới, việc bên chỗ nhà cũ đầu cơ trục lợi giá đỗ có lẽ cũng đã bị phát hiện, hơn nữa còn bị động tay động chân.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức quay về nhà nói với Chu Oánh: "Nha đầu, bên kia xảy ra chuyện, ta phải qua đó một chuyến, nàng muốn đi cùng ta hay ở nhà đợi?"
"Chúng ta cùng đi, nếu ta không đi, bọn họ sẽ không biết phải thu xếp thế nào." Chu Oánh nói xong cũng bắt đầu mặc quần áo vào.
Sau đó, cả hai vội vàng thu dọn rương y dược, khóa cửa rồi cùng nhau đi bộ về hướng nhà cũ trong cơn mưa phùn.
Khi bọn họ đến nơi, mới phát hiện cảnh tượng bên trong nhà cũ vô cùng hỗn loạn, có người gào khóc, có người bưng nước tới tới lui lui, nhưng tất cả nước đem ra từ phòng chính đều là máu.
Cố Thừa Nghiệp nhìn thấy Cố Thừa Duệ đi vào, lập tức tiến tới kéo hắn vào phòng chính nói: "Lão tam, ngươi mau xem phụ thân và nhị thúc, ngươi nhất định phải cứu lấy bọn họ."
Sau khi vào đại sảnh, Cố Thừa Duệ nhìn thấy hai người được đặt trên một chiếc giường lớn thì lập tức giật nảy mình, bởi vì rõ ràng hai người đã bị ngâm trong nước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dưới ánh đèn có chút xám xịt, nhìn bộ dạng giống người đã chết.
Sau đó, hắn vội vàng cúi người thăm dò nhịp tim, sau khi xác nhận hai người còn sống, hắn nói với Cố Thừa Nghiệp và Cố Thừa Chí đang ngồi xổm nhóm lửa bên cạnh: "Đại ca, đừng đốt lửa nữa. Ngươi và nhị ca rửa tay thật sạch, qua đây giúp ta một tay xử lý vết thương."
Nói xong, hắn nhìn về phía Kiều thị đang ngồi thấp thỏm trên ghế nói: "Nãi nãi, người đưa tất cả nữ quyên ra ngoài trước đi. Nhớ chuẩn bị cho phụ thân và nhị thúc mỗi người một bộ quần áo và chăn đệm sạch sẽ."
"Được, chỗ này giao lại cho ngươi, có cần gì thì cứ lên tiếng." Kiều thị nói xong thì ngồi dậy, sau đó được Hoàng thị dìu ra ngoài.
Mặc dù Lưu thị và Diêu thị nhìn thấy cảnh này không muốn ra ngoài, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc gây ồn ào nên không còn cách nào khác là phải theo bọn họ ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy sắc mặt hồng hào, rõ ràng đã tăng cân lên một chút của Chu Oánh, cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái, không có chút tâm tư gây chuyện nào cả.
Chu Oánh thấy vậy đương nhiên cũng không tự tìm phiền phức, xoay người kéo Cố Thừa Hỷ trốn vào trong phòng bếp, giúp đun nước, nhóm lửa.
Chu Oánh còn hỏi: "Tiểu Thất, đệ có biết xảy ra chuyện gì không? Tại sao bọn họ lại bị thương nặng như vậy?"
"Đệ nghe nói thuyền chở hàng đi được nửa đường thì gặp phải bọn thuỷ phỉ. Bọn hắn không chỉ cướp bạc mà còn đánh chìm thuyền. Cho nên không chỉ mất hết số bạc kiếm được nghe nói còn phải bồi thường tiền thuốc men, bồi thường tiền thuyền.".
"Quan trọng là còn chết mất hai người, lần này chỉ sợ là..." Cố Thừa Hỷ nói đến đây thì khuôn mặt nhỏ cũng xụ xuống.
"Có người chết? Trên thuyền có tất cả bao nhiêu người?"