Nhất thời buồn nôn không thôi, sau đó đặt đậu phụ trúc sang một bên, muốn tìm cái xẻng ném nó đi, kết quả lúc đi đến bên trong lều củi, phát hiện trên đất có một cái bánh bao trắng bị chuột gặm qua, mà lại là bánh thuần nhân thịt.

Thấy vậy trong lòng Chu Oánh có một luồng dự cảm không tốt, bởi vì nàng gói bánh bao chưa từng gói bánh bao thuần nhân thịt, cho nên cái bánh bao này chắc chắn là bị người khác bỏ vào, nhìn vị trí rõ ràng là hướng về phía Nhị Tráng.

Nhưng Nhị Tráng là một con chó, nó cản việc của ai rồi, nhất định phải giết một con chó, lẽ nào là kẻ trộm.

Có điều rất nhanh sau đó liền nghĩ đến, mũi chó thật sự rất linh, mấu chốt là Cố Thừa Duệ vì để phòng ngừa vạn nhất, còn từng cố ý dùng vài loại độc thông thường để huấn luyện cho nó, vì vậy nàng trực tiếp đá banh bao đến cái ổ của Nhị Tráng rồi hô lên: "Nhị Tráng, ngửi ngửi xem."

Nhị Tráng đang híp mắt ngủ nghe thấy gọi nó, lập tức tỉnh dậy, nhìn thấy cái bánh bao trước mặt thì ngửi cũng không ngửi, trực tiếp dùng chân đá văng ra, sau đó ngoắt ngoắt cái đuôi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, làm ra dáng vẻ mong được khen.

Chu Oánh thấy vậy thì xoa xoa đầu nó, sau đó lấy ra một cái đùi gà tươi ngon trong không gian cho nó.

Sau đó dùng cây xẻng thu dọn cái bánh bao vào trong một góc, tiếp đó ném con chuột đi, lúc này tiếp tục trở nên bận rộn.

Bây giờ Cố Thừa Duệ vận chuyển hàng xong ra khỏi Hồng Vận tửu lâu, chưa đi được bao xa liền chạm mặt hai huynh đệ hổ báo mỗi người cầm một cái đùi gà gặm ngon lạnh, sau khi gặm xong còn không đỡ thèm, ngay cả dầu trên đầu ngón tay cũng liếm sạch sành sanh.

Nhớ đến những chuyện bình thường bọn họ làm, trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó giơ giơ roi, vội vàng đánh xe lừa đi tới nói: "Hai vị ca ca đây là về nhà sao, đã lâu không gặp hai người rồi."

Hai người nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn lập tức khựng người lại, sau đó cùng nhau quay đầu cười gượng nói: "Hóa ra là Cố đại phu sao, người đây là..."

Cố Nhị Giang nói tới đây bỗng nhìn thấy chiếc xe lừa lạ mắt liền hỏi: "Xe này là của người?"

"Đúng đó, mua chưa được mấy ngày, nếu trở về thì lên đây đi."

"Aiz, vậy hai huynh đệ bọn ta sẽ không khách sáo đâu." Cố Nhị Giang nói xong lập tức cười rồi trực tiếp leo lên, Tiền Tráng thấy vậy thì bĩu bĩu môi, có điều cuối cùng vẫn leo lên xe theo.

Sau khi ra khỏi thị trấn, Cố Thừa Duệ lần nữa hỏi: "Hai vị ca ca, dạo gần đây bận gì vậy."

"Không làm cái gì, ở nhà dưỡng thương mấy ngày, sau đó liền lên thị trấn làm lão bổn hành, hôm nay là ngày phát tiền công nên liền về thăm nhà một chút."

"Lão bổn hành?"

"Đúng vậy, chính là giúp những người chủ sòng bạc giục nợ." Cố Nhị Giang cười mỉa trở lời.

Đương nhiên đây là nghề chính của bọn họ, bình thường không có chuyện gì làm thì làm những việc như trộm gà bắt chó, đương nhiên những việc này bọn họ không thể nào nói ra.

"Hóa ra là như vậy, có điều công việc này không chỉ nguy hiểm, vẫn chưa phải kế lâu dài, hai vị không nghĩ đến việc nghiêm túc làm."

"Cố đại phu đừng chế giễu hai huynh đệ bọn ta nữa, ai sẽ dùng hai bọn người bọn ta chứ?"

"Vậy phải xem hai người có quyết tâm muốn làm người một lần nữa hay không?"

"Đương nhiên là có rồi, không có ai muốn ngày ngày bị người ta đuổi theo sau lưng mắng đâu."

"Có là tốt rồi, chi bằng hai vị đi theo ta làm thế nào?" Cố Thừa Duệ quay đầu hỏi.

"Cố đại phu, người đừng trêu hai bọn ta nữa, bọn ta không giúp gì được cho người cả."

"Trêu hai người làm cái gì, ta nghiêm túc đây."

Cố Nhị Giang và Tiền Tráng nghe xong liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ khó tin từ trong mắt đối phương, có điều hai người rất nhanh liền lắc lắc đầu.

Bọn họ vẫn chưa quên chuyện lần trước hắn có thể dễ dàng trừng trị hai người bọn họ, làm việc ở dưới tay hắn còn không phải bị hắn gây khó dễ không thôi.

Sau khi Cố Thừa Duệ nhìn thấy vẻ mặt chống cự cùng với ý sợ hãi trong mắt bọn họ, rất nhanh kịp phản ứng, lần trước ở trên núi bọn họ hoàn toàn bị mình đánh đến hoảng sợ rồi.

Còn thật không uổng công bản thân mình trời đã tối như bưng còn cố gắng chơi một vòng cùng bọn họ.

Sau đó đầy vẻ khinh bỉ nói: "Sao mà ngay cả tấm lòng sửa đổi cũng không có, Hay là muốn lăn lộn như vậy cả đời, không chỉ vậy cả đời còn không lĩnh hội được cảm giác ấm áp khi quây quần bên vợ và con cái. sau khi già rồi ngay cả người bưng trà rót nước cũng không có, sau khi chết càng là bị người ta dùng chiếu lác quấn vào rồi trực tiếp đào một cái hố chôn xuống, đến cả cái đốt vàng mã đều không có. Thê thảm hơn một chút, sợ là ngay cả nhặt xác cũng không được, trực tiếp đút cho quạ, chó hoang, ngay cả toàn thây cũng không giữ lại được."

Vừa khéo lúc này như có như không truyền đến tiếng kêu của một con quạ già, nghe xong hai người cùng nhau rùng mình một cái.

Có vợ con hay không bọn họ không quan tâm, dù sao thì bọn họ cũng không nuôi nổi.

Thế nhưng mà vừa nghĩ tới kết cục phơi thây ngoài đồng không mông quạnh, bị xé xác ăn thì bọn họ thật sự là không chịu nổi.

Tiếp đó sau khi hai người lần nữa nhìn nhau một cái, đồng thanh hỏi: "Cố đại phu, người thật sự đồng ý cho bọn ta một công việc vặt?"

"Các ngươi cho rằng ta rảnh lắm sao, nói nhiều lời thừa thãi với các ngươi đến như vậy?"

"Vậy, không biết, người muốn cho bọn ta làm gì vậy?" Tiền Tráng hỏi.

Cố Nhị Giang vội vàng phụ hoan gật gật đầu.

"Chắc hẳn các người cũng biết, ta ngoài việc hành y, vẫn còn làm đậu phụ, đậu phụ trúc. Công việc của các ngươi cũng đơn giản, chính là mỗi ngày sau khi ta vận chuyển hàng trở về rồi, đánh xe lừa ra ngoài giúp ta thu hoạch đậu tương, còn có chính là lựa đậu, cái này chắc là các ngươi có thể làm chứ?"

"Được, chắc chắn là được, còn về tiền công... ?"

"Mỗi ngày mười đồng, sau này làm tốt rồi sẽ trả thêm, quyết định là có làm hay không đi."

"Làm, làm, huynh đệ bọn ta làm."

Lúc này Cố Nhị Giang mới hỏi: "Cố đại phu không sợ bọn ta đánh xe lừa ra ngoài rồi, một đi không trở về sao?"

"Trừ phi các người muốn phiêu bạc cả đời. Hơn nữa các người đều có nhà, mặc dù rách nát một chút, nhưng cộng lại vẫn sẽ đáng tiền hơn một con lừa nhỉ."

Hai người nghe xong lập tức bảo đảm nói: "Cố đại phu yên tâm đi, bọn ta chắc chắn sẽ làm đàng hoàng."

"Đúng, khi nào thì bọn ta bắt đầu." Tiền Tráng hỏi lần nữa.

"Năm ngày sau đi, mấy hôm nay các ngươi giúp ta trông chừng những người lạ vào trong thôn, xem xem rốt cuộc bọn họ là ai. Còn phải làm rõ xem ai đã nghe ngóng về phương thức thịt kho ở trên thị trấn. Nhớ kỹ, chỉ cần biết rõ là ai là được, các ngươi không cần mạo hiểm. Đúng rồi, tiền lương của năm ngày này ta vẫn sẽ phát như thường lệ."

"Còn có chuyện tốt thế này." Cố Nhị Giang vừa nghe lập tức vui vẻ, chuyện hỏi thăm chút tin tức vặt này là thế mạnh của bọn họ rồi.

Tiền Tráng thì lại hỏi: "Ý của Cố đại phu là, hai ngày nay có người lạ ở trong thôn, hơn nữa còn có người gây phiền phức cho mọi người?"

"Cái này vẫn chưa chắc, nhưng lo trước để khỏi họa, các người nói xem có dám làm hay không?"

"Làm."

"Được, vậy chuyện này giao cho các ngươi, số tiền này các ngươi cầm mua rượu uống đi, xem như là ta mời các ngươi." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong liền đưa cho bọn họ một xâu tiền nói.

"Cố đại phu rộng rãi, nếu người đã xem trọng huynh đệ bọn ta, vậy bọn ta sẽ làm việc cho người." Tiền Tráng nhận tiền nói.

Sau khi đến thôn, ba người liền chia ra mỗi người đi một ngả, có điều Tiền Tráng chưa đi được bao xa liền đụng phải một người lạ, nhớ đến số tiền trên người lập tức lặng lẽ đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play