"Nghe nói tổng cộng có tám người. Ngoài bá phụ và phụ thân đệ ra còn có sáu người thuyền viên."
"Họ đều là người trong tộc à?"
"Không phải, có người ở bên ngoài thôn."
Chu Oánh nghe xong liền biết lần này nhà cũ gặp phiền phức lớn rồi, rất có thể căn cơ cả nhà này sẽ bị móc sạch, nghĩ tới đây nàng đã đau đầu.
Sau đó nàng cũng không hỏi thêm nữa mà hỏi cậu về cuộc sống gần đây, biết được hiện tại cậu sống không tệ lắm, nàng cũng thấy yên lòng.
Khoảng chừng một canh giờ sau, mưa phùn trở thành một trận tuyết nhẹ, ba huynh đệ Cố Thừa Duệ cùng hợp lực xử lý xong vết thương trên người hai vị trưởng bối.
Sau khi hai người bọn họ được khiêng về phòng, Cố Thừa Duệ nói: "Nhớ kỹ không được đốt lửa trong phòng, mà dùng phương pháp xoa lòng bàn tay và gan bàn chân để bọn họ từ từ ấm áp lên."
"Ngoài ra, trong vòng bảy ngày nhất định phải ăn uống thanh đạm, nếu không vết thương sẽ mưng mủ, sẽ rất rắc rối."
"Phụ thân đã bị thương thành ra như vậy, không phải ngươi muốn quay về đấy chứ?" Cố Thừa Nghiệp quay người hỏi.
"Không, nhưng bây giờ ta phải trở về bốc thuốc."
"Ngày mai còn phải lên trấn mua một số dược liệu có tính nóng bổ dưỡng để làm thuốc chữa bệnh cho bọn họ cho nên mới làm phiền nhị ca." Cố Thừa Duệ nhàn nhạt nói.
Sau đó hắn lại nói: "Hay là ta viết giấy lại, ngày mai nhị ca lên trấn bốc thuốc được không?"
Cố Thừa Nghiệp nghe xong, biểu cảm có chút ngượng ngùng, sau đó vội vàng lắc đầu nói: "Ngươi biết y thuật, vẫn là ngươi đi đi."
"Vậy làm phiền nhị ca đi xoa lòng bàn tay và gan bàn chân cho phụ thân trước đi." Cố Thừa Duệ nói xong lại đi đến nhị phòng dặn dò Cố Thừa Chí. Sau đó hắn lại dẫn Chu Oánh về nhà rồi nói: "Nha đầu, ta phải gác đêm ở bên đó. Nếu nàng sợ thì vào trong không gian ngủ đi."
"Ta biết rồi, chàng cũng phải cẩn thận một chút." Chu Oánh nói xong, lại lấy từ trong không gian ra một cái áo khoác quân đội bằng lông dê đưa cho hắn.
Sau khi Cố Thừa Duệ nhận lấy thì hơi sửng sốt, do dự một lát, hắn lại cởi áo khoác da ra mặc vào bên trong. Sau đó hắn đi về phòng phía tây lấy hai vỉ thuốc hạ sốt kháng viêm rồi quay người bước ra khỏi cửa.
Tuy nhiên, Chu Oánh nghĩ đến bộ dạng của đám người cố lão gia, nghĩ thế nào cũng không thể yên lòng, mang theo bình xịt hơi đề phòng sói rồi đi theo ra ngoài.
Nàng đứng ở cửa chính, nhìn cho đến khi hắn rẽ vào nhà cũ, lúc này mới khoá cửa trở vào trong nhà ngủ.
Ở nhà cũ bên này, Cố Thừa Duệ vừa trở về bôi thuốc xong, bốn người đưa Cố lão gia và Cố nhị thúc về đã thay quần áo ướt quay lại.
Sau khi Cố Thừa Duệ biết trên người bọn họ cũng bị thương, lập tức băng bó vết thương cho bọn họ.
Sau đó hắn lại đút thuốc cho hai vị trưởng bối rối lại ở lại đó canh chừng.
Nửa đêm, hai người vẫn lên cơn sốt một lần, cuối cùng dùng rượu xoa bóp làm dịu cơn sốt.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thừa Duệ về nhà ăn điểm tâm, đang định đánh xe lừa lên trấn giao hàng, Chu Oánh đi theo nói: "Duệ ca, hôm nay ta cùng đi giao hàng với chàng."
Cố Thừa Duệ biết nàng sợ mình gặp nguy hiểm, nhưng hắn cũng biết nếu thực sự có nguy hiểm, cho dù là hai người bọn họ đi với nhau cũng chẳng có ích lợi gì.
Lúc hắn đang định từ chối thì Chu Oánh lại tiếp tục nói: "Nếu chàng không cho ta đi, chúng ta sẽ không ai đi cả, quay về nhờ người chuyển lời cho Lưu chưởng quỹ, để bọn họ tự mình tới kéo là được rồi."
"Nàng..."
"Duệ ca, chàng đưa ta theo cùng đi." Chu Oánh kéo cánh tay hắn nói, sau đó tựa đầu vào vai hắn thì thầm: "Chàng quên là ta có không gian sao, nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng ta còn có đường lui."
Cố Thừa Duệ nhìn dáng vẻ nàng gắt gao kéo lấy tay mình, liền biết không dẫn theo nàng không được, đành phải nói: "Ta có thể đưa nàng đi cũng, vậy nàng lấy ra hai gói thuốc mê, lại chuẩn bị cho ta một khẩu súng hơi."
"Được." Chu Oánh nói xong, chuẩn bị đồ theo lời hắn nói, hơn nữa còn mang theo bình xịt hơi đề phòng sói mà mình đã lấy ra trước đó.
Sau đó hai người lấy hai ổ khóa lớn khoá cửa lại, vội vàng lên xe đi theo hướng lên trấn
Sau khi đến tửu lâu giao hàng xong, hai người vốn định hỏi thăm Lưu chưởng quỹ một chút, xem hắn ta có biết chuyện người hỏi thăm món kho không, kết quả là Lưu chưởng quỹ không có ở đó.
Hai người không còn cách nào khác đành phải quay người đi mua dược liệu có tính bổ nhiệt, còn bán năm cân bột củ sắn dây cho Lạc đại phu với giá một trăm văn tiền một cân.
Sau khi rời khỏi tiệm bán thuốc, Chu Oánh dùng một cái giỏ làm vật che chắn, lấy ra một cân táo tàu vàng, một cân long nhãn và một cân dâu.
Đến đường lớn, bọn họ đang định đi bộ về, đột nhiên có năm người từ trong ngõ nhỏ bên cạnh nhảy ra chặn đường bọn họ lại: "Ngươi là Cố Thừa Duệ phải không? Lão gia chúng ta cho mời, xin mời đi theo chúng ta một chuyến được không?"
Sau khi nói xong, một người trong đám đó tiến lên dắt lấy con lừa
Thái độ của bọn họ cực kỳ kiêu ngạo, tư thế kia cũng không giống đang mời, mà giống như đang muốn bắt cóc, đi thì đi, không đi cũng phải đi, hoàn toàn không cho hai người cơ hội phản bác
Cố Thừa Duệ thấy vậy trực tiếp tiến tới giật lại dây cương nói: "Vậy lão gia của các ngươi là ai?"
"Qua đó không phải sẽ biết sao? Nhanh lên, lão gia của chúng ta còn đang đợi." Người kia nhìn hai bàn tay trống không của mình, tỏ vẻ xấu hổ nhìn chằm chằm Cố Thừa Duệ.
"Tại sao đến danh hào cũng không dám báo ra, ta nhìn các ngươi thế nào cũng không giống người tốt."
"Đúng vậy, ta nhìn thái độ này cảm thấy không giống như đang mới, mà giống thổ phỉ cướp bóc, không phải muốn cướp đồ của chúng ta đấy chứ?" Chu Oánh thấy vậy, cố ý lớn tiếng hét lên.
Nàng nghĩ thầm, cho dù thật sự là Kiều gia muốn gây phiền phức cho bọn họ thì hôm nay nàng cũng phải hủy hoại thanh danh của bọn họ, xem sau này bọn họ có dám kiêu ngạo không coi ra ra gì như vậy hay không.
Sau đó nàng lại nghĩ ra gì đó, hét lên: "Các ngươi rốt cuộc là ai? Lá gan lớn quá rồi, giữa ban ngày ban mặt trước mặt mọi người lại dám cướp bóc, có còn vương pháp hay không?"
Bên này nàng vừa hét lên, đám người đi qua đi lại lập tức núp xa xa, nhưng bọn họ không hề rời đi mà đứng cách đó không xa nhìn bọn họ. .
Năm người đối diện nhìn thấy như vậy vô cùng tức giận, tên cầm đầu lập tức không nhìn được nói: "Đi nhanh lên, nếu còn dám lề mề nữa, đừng trách chúng ta nặng tay."
"Vẫn là câu nói kia, lão gia nhà các ngươi là ai?"
"Ngay cả danh tự cũng không dám nói ra, chúng ta thật sự không dám đi, lỡ như là thổ phỉ thì sao?"
Hắn vừa dứt lời, bên cạnh có người gan lớn lên tiếng phụ hoạ: "Đúng vậy, bộ dạng mấy người kia hung thần ác sát, nếu không giải thích rõ ràng, ai dám đi theo các ngươi."
"Sẽ không phải thật sự là thổ phỉ chứ?"
"Cái gì? Ngươi nhìn y phục bọn họ đang mặc đi. Đó có phải là y phục của gia đinh nhà Kiều gia không?"
"Kiều gia, Kiều gia này thật sự càng ngày càng kiêu ngạo."
"Không có cách nào khác, ai bảo Cố gia bị rớt đài, Kiều gia này mới dám ló đầu."
"Đây không phải là người ta thường nói núi không có hổ, khỉ xưng bá vương sao?"
"Các ngươi nói chuyện cẩn thận một chút đi, không khéo lát nữa các người cũng bị bắt đi đây." Người kia nói đến đây thì lắc đầu, nhìn phu thê Cố Thừa Duệ với ánh mắt đồng cảm nói: "Xem ra hôm nay đôi tiểu phu thê bọn họ lành ít dữ nhiều rồi."
Đám người nghe xong lập tức tán đi phân nửa, dù sao gần đây Kiều gia rất kiêu ngạo, nếu bị bọn họ để mắt tới sẽ rất phiền phức.