"Cái gì, hai huynh đệ Cố gia tìm được kế sinh nhai rồi, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả?" Kiều lão gia vừa nghe thấy vậy thì đã nắm tay đấm thẳng xuống bàn rồi gầm lên giận dữ.

"Nô tài, nô tài, cũng là gần đây khi điều tra về đôi phu thê trẻ kia mới phát hiện ra, còn... , còn chưa kịp xử lý ạ."

"Bọn họ đã làm việc này bao lâu rồi?"

"Khoảng nửa tháng ạ."

"Kiều Mộc ngươi đi vào đây cho ta." Kiều lão gia nghe vậy liền lập tức quay đầu gầm lên với bên ngoài.

Quản gia Kiều Mộc của Kiều phủ vốn đang đứng canh ở ngoài cửa thì nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ của ông ta, trong lòng lập tức chột dạ, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào chắp tay hành lễ nói: "Lão gia, ngài có gì dặn dò ạ?"

"Dặn dò? Kiều mỗ nào dám dặn dò gì ngươi, ngươi bận rộn lắm nha, bận đến mức quên cả việc quan trọng nhất mà ta đã giao cho ngươi, có phải không hả?"

"Không dám, không dám, nô tài..."

"Được rồi, ta hỏi ngươi, ngươi có biết chuyện hai huynh đệ Cố gia kia tìm được kế sinh nhai không?"

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Kiều Mộc tràn đầy sự mờ mịt chẳng hiểu ra làm sao, tiếp đó trong lòng hắn ta lập tức chột dạ, thầm nói thôi xong rồi, hắn ta thật sự không hề phát hiện ra.

Kế đó hắn ta vội vã khom người hành lễ nói: "Lão gia tha tội, dạo gần đây nô tài vẫn luôn kiểm tra ghi chép sổ sách mùa thu nên thật sự không có chú ý đến chuyện của hai huynh đệ Cố gia, là nô tài đã lơ là sơ ý."

"Đừng có ngụy biện, ta thấy ngươi không hề xem trọng chuyện đó."

"Vâng, vâng, nô tài..."

"Thôi ngưng đi, lát nữa để cho lão Vương nói cho ngươi nghe chuyện huynh đệ Cố gia một lần, rồi mau chóng xử lý chuyện này đi." Kiều lão gia nói đến đây thì lại quay ra nói với Vương Quyền: "À đúng rồi, phái người mang mấy món mới của Hồng Vận lâu và cái quán rượu nhỏ kia mỗi thứ một phần đem tới cho cho ta nếm thử xem, các ngươi cũng nhanh chóng cho ra thực đơn mới đi, cố gắng hết sức xoay chuyển cục diện này."

"Vâng, lão gia, nô tài bây giờ sẽ đi làm ngay." Vương Quyền nói xong thì lập tức quay người đi ra ngoài.

Kiều Mộc thấy vậy thì cũng hành lễ với Kiều lão gia rồi lui ra ngoài, sau đó đi tìm Vương Quyền để tìm hiểu một chút về chuyện của huynh đệ Cố gia, cuối cùng mới xoay người kêu hai người đến và phái họ ra ngoài.

Cùng lúc đó, phu thê Chu Oánh còn đang bận rộn làm phù trúc thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Nhị Tráng sủa, Cố Thừa Duệ lập tức dừng lại công việc trên tay rồi đi ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy một đôi chủ tử và tôi tớ đứng ở cửa bị Nhị Tráng hù dọa thì hắn hơi sửng sốt một chút rồi mới đi ra nói với thiếu nữ đang mang mạng che mặt: "Liễu tiểu thư, người đây là... đã dùng hết thuốc mỡ rồi ư?"

"Không phải, Cố đại phu không mời tiểu nữ vào trong ngồi một chút sao?" Liễu tiểu thư cúi người hành lễ đáp.

Đồng thời ánh mắt nàng ta khi nhìn hắn cũng đung đưa lay động, ngượng ngùng xen lẫn sợ hãi, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân nhớ nhung người thương.

Cố Thừa Duệ bị nàng ta nhìn đến mức da đầu tê dại, vì vậy trực tiếp lên tiếng từ chối: "Liễu tiểu thư, trong nhà có nhiều điều bất tiện, người có chuyện gì thì cứ nói luôn ở đây đi."

"Cố đại phu..." Sau khi Liễu tiểu thư nghe xong thì nhìn về phía hắn với vẻ mặt uất ức, đồng thời trong mắt còn chan chứa nước mắt.

Cố Thừa Duệ thấy vậy vốn không tiếp tục cho nàng ta cơ hội thể hiện 'sức quyến rũ', lần nữa cự tuyệt nói: "Nếu Liễu tiểu thư không xem bệnh, vậy thì mời tiểu thư về đi."

Sau khi nói xong liền xoay người đi vào trong nhà.

Liễu tiểu thư thấy vậy vẫn còn muốn gọi hắn lại, lúc này Nhị Tráng lần nữa nhe răng trợn mắt hét về phía nàng ta.

Nha hoàn bên cạnh thấy vậy liền nói: "Tiểu thư, nô tỳ thấy chúng ta vẫn lên đi thôi, đợi khi thuốc mỡ đó hết rồi lại truyền Cố đại phu đến tái khám là được rồi. Nếu không bị người trong thôn nhận ra thì sẽ phiền phức đó."

Sau khi Liễu tiểu thư nghe thấy liền quét mắt nhìn xung quanh một cái, thấy có không ít đàn bà và trẻ con đều tò mò nhìn chằm chằm bọn họ.

Lại nhìn con chó dại Nhị Tráng không ngừng nhằm về phía mình, trong mắt vụt qua một tia nham hiểm, so với dáng vẻ mềm yếu nhu nhược khi nãy có thể nói là như hai người khác nhau.

Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái, xoay người bước lên xe ngựa rời đi.

Sau khi ra khỏi thôn, Liễu tiểu thư nhìn về phía nha hoàn nói: "Thúy Nhi, trở về tìm người đầu độc chết con chó dữ đó của nhà bọn họ cho ta."

"Vâng thưa tiểu thư." Thúy Nhi gật đầu nói, dáng vẻ tập mãi thành quen đó, rõ ràng là không ít làm những chuyện thế này.

Sau đó muốn nói lại thôi nói: "Tiểu thư, Cố nương tử đó nên xử lý thế nào đây, nàng ta là phu nhân được Cố đại phu cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa là con gái của Chu thái y Chu gia, sợ là không dễ đối phó."

"Sợ cái gì, cha ta không phải vẫn luôn đàn áp Cố gia sao, đợi khi có cơ hội thích hợp, cho Cố gia một bậc thang, đến khi đó không thiếu người giúp ta ra tay."

"Hiểu rồi ạ, vẫn là tiểu thư người thông minh." Thúy Nhi nói xong liền ngoan ngoãn rót cho Liễu tiểu thư một chén nước uống.

Sau khi đến thị trấn thì rảo một vòng rồi vào cửa sau của Kiều gia.

Lúc này Cố Thừa Duệ cũng không biết được suy tính của Liễu tiểu thư, có điều cho dù biết rồi hắn cũng sẽ không để ở trong lòng, hắn không muốn gây chuyện, đó là bởi vì bọn họ đã nghĩ đến những ngày tháng đơn giản ấm áp.

Nhưng nếu như việc tìm đến cửa, hắn cũng sẽ không để mặc cho người ta bắt bí.

Vì vậy sau khi trở về đến phòng bếp, nhìn Chu Oánh vẫn đang bận rộn thì chỉ cười cười, xoay người cũng bắt đầu trở nên bận rộn.

Hai ngày sau, , Điền Gia Vượng đến kéo hàng, đợi sau khi bốc hàng xong, Điền Gia Vượng kéo Cố Thừa Duệ sang một bên nói: "Cố lão đệ, bọn đệ gần đây mọi việc đều phải cẩn thận một chút."

"Điền đại ca nghe nói gì rồi sao?" Cố Thừa Duệ hơi sửng sốt quay đầu hỏi.

"Ta cũng không nói rõ được, chỉ là có người dò hỏi phương thuốc thịt hầm, hai ngày hôm nay còn nhìn thấy có người lạ đi loanh quanh trong thôn, ta không dám cam đoan, nhưng trong lòng này cứ thấy không yên ổn?"

"Người nào, dò hỏi phương thuốc thịt hầm ở chỗ huynh khi nào?"

"Lúc vừa mới vận chuyển nội tạng lợn, ông chủ quán rượu đã hỏi thăm rồi, có điều ta nói nội tạng lợn xử lý vô cùng phiền phức, sau đó ông ta cũng không còn hỏi đến nữa. Hôm qua nghe ông chủ trong quán rượu nói, hai hôm nay lại có người bắt đầu nghe ngóng chuyện thịt hầm, hơn nữa đã qua đó mua món lòng hai ngày liên tiếp rồi, mỗi lần đi đều trực tiếp mua hết."

"Ta biết rồi, cảm ơn Điền đại ca đã nói cho ta biết những chuyện này, bản thân huynh cũng chú ý một chút."

"Biết rồi, đệ làm việc đi." Sau khi Điền Gia Vượng nói xong liền xoay người đẩy xe đẩy tay nhỏ đi rồi.

Mà Cố Thừa Duệ thì lại đứng tại chỗ trầm tư một lát, có thể hứng thú với phương thuốc thịt kho, có lẽ là người kinh doanh về đồ ăn. Khả năng cao là mấy quán tửu lâu trên thị trấn. Đương nhiên khả năng là Hồng Vận tửu lâu không lớn, nếu không trực tiếp tìm đến bọn họ là được rồi.

Vậy là ai đây...

Nhớ đến Kiều gia tương tự cũng làm ăn về tửu lâu thì trong lòng khựng lại một lúc, xem ra bản thân phải điều tra thật kỹ mới được, nếu không sẽ rất bị động.

Sau đó trở về nhà bếp đóng gói hàng hóa đã chuẩn bị cho Hồng Vận tửu lâu, đánh xe lừa chạy về phía thị trấn.

Lúc này Chu Oánh vốn không biết chuyện, chờ hắn đi rồi, vẫn ngồi lựa đậu phụ trúc như thường.

Có điều hôm nay khi đi vào trong sân dọn cái giá, phát hiện ở chân tường có một cái xác con chuột chết to đùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play