"Nhị ca, huynh có còn nhớ những ngày tháng mà chúng ta đã trải qua khi ở nhà không? Có còn nhớ chúng ta đã bị chia cắt trong hoàn cảnh như thế nào hay không? Nếu đổi lại là huynh, huynh sẽ làm thế nào?"
Cố Thừa Nghiệp siết chặt nắm tay lẩm bẩm một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ nói được một câu: "Đệ đã thay đổi rất nhiều."
"Đến một điểm giới hạn nào đó, con người ta đều sẽ thay đổi, phụ thân không thay đổi ư? Mẫu thân huynh không thay đổi ư? Ngay đến Tiểu Thất cũng không còn hoạt bát như xưa nữa mà đã trở thành bộ dáng âu sầu khổ não do âm thầm nhẫn nhục chịu đựng quá lâu rồi."
Nghe xong lời này, Cố Thừa Nghiệp mới nhìn sâu vào mắt tam đệ của mình một chút, nhìn thấy sự kiên quyết và tự tin cũng như mơ hồ có ẩn chứa cả vẻ uy hiếp trong mắt hắn thì trong lòng hắn ta không khỏi chấn kinh.
Đồng thời hắn ta cũng rất nhanh đã hiểu, tam đệ của hắn ta đã trưởng thành một cách thần tốc, trở thành một nam nhân có nội tâm mạnh mẽ chân chính.
Hắn đã không còn là một đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa kia nữa, cũng không còn là người mà bọn họ có thể tùy tâm chèn ép bất cứ lúc nào được nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Thừa Nghiệp không khỏi hoảng hốt lo sợ một phen, xem ra lão tam đã sắp hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của bọn họ rồi.
Sau khi lại khách sáo thêm mấy câu thì Cố Thừa Nghiệp mới rời đi, Cố Thừa Duệ tiễn hắn ta tới cửa rồi nói: "Nếu muốn học cách ươm giá đỗ thì huynh bảo Tiểu Thất tới đây đi, rất đơn giản."
"Đệ dừng bước đi, không cần phải tiễn nữa." Cố Thừa Nghiệp ngây người ra một lúc rồi mới gật gật đầu, sau đó quay người đi về.
Cố Thừa Duệ tiễn khách xong thì đến nhà bếp cùng với Chu Oánh bận rộn hết cả buổi.
Bên này lúc Cố Thừa Nghiệp về đến nhà, thấy đèn trong phòng mình vẫn còn sáng, hắn ta ngập ngừng một chút rồi mới xoay người đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy cha Cố đang ngồi xem sách trước ngọn đèn thì hắn ta mới nhớ lại những lời mà Cố Thừa Duệ nói trước đó, thế nên hắn ta nghiêm túc quan sát phụ thân mình một chút.
Trước hết, không bàn đến những phương diện khác, chỉ nói đến ngoại hình thôi thì cũng đã có thay đổi rồi, phụ thân hắn ta đã già đi hơn chục tuổi, gương mặt cũng đã gầy đi rất nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, cha Cố ngẩng đầu lên thì thấy hắn ta đang dán mắt chăm chăm vào đánh giá mình một phen khiến ông ta không nhịn được hỏi: "Nhìn cái gì thế?"
"Không có gì, chỉ là phát hiện ra mái tóc của cha mẹ đều đã bạc trắng." Cố Thừa Nghiệp đi tới ngồi xuống nói.
"Già rồi, có nói gì đi nữa thì cũng đã là người hơn bốn mươi tuổi rồi, cứ vừa dứt các loại thuốc bổ một cái là vẻ già nua lại hiện lên hết cả." Cha Cố nói đến đây thì lại hỏi: "Các con bàn chuyện thế nào rồi?"
Cố Thừa Nghiệp lắc đầu mấy cái, tiếp đó tóm tắt giản lược lại về cuộc nói chuyện giữa hắn ta và Cố Thừa Duệ hôm nay cho ông ta nghe một lượt rồi bảo: "Cha, đệ ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi."
Sau khi nghe xong, cha Cố trầm ngâm một hồi rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm về hướng cửa sổ, cặp mắt trống rỗng nói: "Nó nói đúng, chúng ta đều đã thay đổi, chỉ là có người thì trở nên kiên cường hơn, còn có người thì lại trở nên yếu ớt hơn, đa phần đều vẫn còn sống trong mơ mộng."
Cố Thừa Nghiệp nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn về phía ông ta, nhất thời bỗng có đủ loại cảm xúc trào lên trong lòng hắn ta, khiến cho hắn ta xúc động đến mức muốn khóc.
Nhất là khi nghĩ đến chuyện vào làm công ở trong xưởng, hắn ta quả thật là chưa từng phải chịu loại vất vả khổ cực như thế bao giờ, ngày nào lúc về đến nhà thì lưng hắn cũng đau nhức, mà eo cũng mỏi rã rời đến mức không buồn mở miệng nói chuyện nữa, nhưng vì để tiếp tục sống mà hắn ta vẫn phải nghiến răng kiên trì làm tiếp.
"Ngủ sớm đi, cứ bình tĩnh, từ từ mà làm, thế nào rồi cũng sẽ tìm được lối thoát cho riêng mình thôi." Cha Cố nhận ra cảm xúc của hắn ta có phần không đúng nên vỗ vỗ bả vai hắn ta mấy cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, ông ta lại xoay người đi tìm Cố Thừa Hỷ, nói với cậu chuyện ngày mai đi học phương pháp gieo trồng giá đỗ, sau đó lại nói với Cố nhị thúc một tiếng rồi mới đi tới phòng ngủ chính, hàn huyên với lão phu nhân một lúc.
Còn về việc bọn họ đã hàn huyên những chuyện gì thì không một ai biết, nhưng ngày hôm sau, lão phu nhân lại đích thân giám sát Lưu thị và Diêu thị ngay từ lúc hai người họ bắt đầu làm việc, khiến bọn họ không thể nào vụng trộm lười biếng trốn việc dù chỉ là một chút.
Còn ở một bên khác thì sau khi giao hàng đến Hồng Vận lâu và thu ngân lượng xong xuôi thì Cố Thừa Duệ đã đi tìm Lưu chưởng quỹ để đặt váng đậu và phù trúc, đồng thời cũng nói với ông ấy chuyện bọn hắn định sẽ truyền phương thức gieo trồng giá đỗ ra bên ngoài: "Lưu chưởng quỹ, tiểu đệ dự đoán rằng không tới mười ngày nữa thôi, chắc chắn sẽ có không ít người đến thị trấn bán giá đỗ, hy vọng ông sẽ làm tốt công tác chuẩn bị trước."
"Không sao, các loại giá đỗ cũng đã chính thức đưa ra thị trường rồi." Lưu chưởng quỹ nói đến đây thì lại khó xử tiếp lời với vẻ muốn nói lại thôi: "Nếu các ngươi đã định truyền phương pháp làm giá đỗ ra ngoài thì không biết là có thể nói với Lưu mỗ hay không, ta muốn truyền công thức nấu ăn đến những cửa tiệm chi nhánh khác. Còn giá cả thế nào thì ngươi cứ việc quyết định."
"Đương nhiên là có thể chứ, còn về giá cả ấy à, nghe nói món gà quay ở tửu lầu của các ông là mỹ vị đầu bảng, không bằng ông tặng cho tiểu đệ ta một con nếm thử xem sao."
Lưu chưởng quỹ ngẩn ra một lúc rồi mới cười lớn nói: "Có tặng quà gì đi nữa thì cũng phải tặng hai phần mới được, ngày mai nhé, ngày mai ta sẽ để cho ngươi hai con."
"Vậy thì cứ quyết định như thế đi." Cố Thừa Duệ gật đầu đáp, sau đó lại nghiêm túc nói với ông ấy một lượt những chuyện cần phải chú ý khi trồng giá đỗ: "Bao giờ chỗ các ông có thể cung cấp giá đỗ ra thị trường rồi thì lúc đó lại bảo với ta một tiếng, ta sẽ không giao giá đỗ tới nữa."
Sau khi nói xong lại khách sáo thêm mấy câu rồi hắn mới quay người ra khỏi Hồng Vận lâu, tiếp đó lại đi mua tương đậu và tương ngọt cùng với thịt ba chỉ rồi mới trở về nhà.
Lúc này ngay khi Cố Thừa Duệ vừa đi thì trưởng tộc liền mang theo người lục tục đến đẩy chỗ gạch mộc và gỗ xây dựng ra để bước vào cửa.
Nhưng điều khiến trưởng tộc không ngờ được là Điền Gia Vượng vậy mà lại đẩy bốn cây xà lớn tới đây, tuy bề ngoài có phần xấu và nhỏ một chút, nhưng xây chuồng cho lừa thì lại thừa sức.
Chu Oánh thấy vậy liền khách khí với mấy người họ vài câu, sau khi chọn được vị trí xong xuôi thì giao cho trưởng tộc rồi quay về tiền viện.
Chỉ chốc lát sau, các nữ nhân đến học cách làm giá đỗ cũng lần lượt tới.
Chờ đến khi mọi người đều đã có mặt đông đủ, lúc này Chu Oánh mới bắt đầu giải thích cặn kẽ chi tiết cho bọn họ về toàn bộ quá trình làm giá đỗ cũng như những việc cần phải chú ý.
Cuối cùng nàng còn dẫn bọn họ đến nhà bếp dạo quanh một vòng, từ đầu đến cuối chưa đến một khắc đồng hồ là đã giảng giải xong, các nữ nhân thấy vậy thì có phần khó mà tin nổi.
Có người còn hối hận nói: "Nếu sớm biết sẽ đơn giản thế này thì ta đã không đến học nữa, còn uổng công ta ném ra một trăm viên gạch mộc nữa chứ."
"Sao ngươi lại nói lời này hả, làm gì có ai ép buộc ngươi đâu? Hơn nữa, chúng ta có ai mà chẳng biết nấu cơm, cùng là một món ăn nhưng mỗi người sẽ nấu ra một hương vị khác nhau, nếu ngươi đã muốn kiếm được nhiều tiền hơn người thì lẽ nào lại không nên học ư?" Bạch thị quay đầu trách mắng.