"Xin lỗi ư, một tiểu bối như hắn chịu được sao, không sợ bị giảm thọ hay sao." Lưu thị vừa nghe vậy thì lập tức phẫn nộ hô lớn.

Cố phụ nghe xong cười lạnh một tiếng, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Cố Thừa Nghiệp vừa thấy sắp hỏng chuyện thì vội đuổi theo nói: "Cha, hay là để con và đại nương cùng Nhị thẩm qua xin lỗi Tam đệ."

"Chậm rồi, thôi bỏ đi." Cố phụ lắc lắc đầu xoay người đi vào trong phòng Quách Thị.

Cố Thừa Nghiệp lập tức đưa tay ngăn cản ông ta nói: "Cha, con không thấy là chậm, hơn nữa toàn thôn đều trồng giá đỗ, không chừng là một cơ hội đối với chúng ta."

"Cơ hội?" Cố phụ sợ run một chút, ánh mắt lập tức sáng lên nói: "Ý con là thu giá đỗ rồi đầu cơ trục lợi ra ngoài?"

"Đúng vậy, cha nghĩ xem, một đám đi ra ngoài bán lẻ, nhất định bọn họ sẽ không tìm được nguồn tiêu thụ nào tốt, chỉ có thể chịu lạnh đến trấn trên hoặc thôn phụ cận rao hàng, căn bản là không bán được giá.

Nhưng mà nếu chúng ta phối hợp cùng nhau, lợi dụng thuyền và nguồn tiêu thụ của xưởng ép dầu để vận chuyển ra ngoài bán thì lại khác."

Cố phụ nghe xong, tuy rằng không đồng ý chuyện hắn ta lợi dụng xưởng ép dầu để bán hàng, nhưng không thể không nói đây là một ý tưởng không tệ.

Lúc này ông ta nghĩ tới một người, một người ông ta đã từng trợ giúp, xem ra là thời điểm qua thăm một chút, nếu không tại nơi một mẫu đất hết ba phần đã bị Kiều gia chèn ép này thì không tiện để ông ta phát triển cho lắm.

Sau đó nói: "Vậy con bớt thời gian đi qua một chuyến đi, nhưng nếu có thể, đừng khiến quan hệ hai bên quá cứng ngắc."

Biểu tình trên mặt Cố Thừa Nghiệp cứng đờ một chút rồi gật đầu nói: "Vâng ạ, cha, bây giờ con sẽ đi qua một chuyến."

Nói xong trực tiếp đi ra ngoài.

Nhưng mà mặt lại càng ngày càng đen, vốn hắn ta còn tưởng rằng, qua chuyện xung hỉ thất bại, chủ động ở riêng, phụ thân sẽ hoàn toàn chán ghét lão Tam.

Nhưng bây giờ xem ra là do hắn ta nghĩ quá đơn giản, một khi tài năng của lão Tam hiện ra, thì cha hắn ta rõ ràng là có ý hoà giải.

Xem ra về sau phải đề phòng lão Tam.

Cố phụ phía sau cũng mặc kệ hắn ta nghĩ gì trong lòng, hiện tại ông ta chỉ một lòng suy nghĩ làm sao để khôi phục sự huy hoàng ngày xưa của Cố gia, chỉ cần hữu dụng với ông ta, ông ta đều có thể lợi dụng.

Bên này Cố Thừa Nghiệp đi tới cửa nhà Cố Thừa Duệ, do dự một lúc mới đi qua gõ cửa.

Nghe thấy tiếng chó kêu, Cố Thừa Duệ đi ra nghênh đón nhìn thấy hắn ta thì sửng sốt một chút nói: "Ra là Nhị ca, thật đúng là khách ít đến."

Nói xong phất phất tay với Nhị Tráng, sau đó dẫn hắn ta vào phòng.

Vào cửa nhìn thấy trưởng tộc và trưởng thôn ngồi trong phòng, vây quanh trước bàn bát tiên đối diện cửa, uống trà lột đậu phộng thì sợ run một chút rồi mới hô: "Đại bá, trưởng thôn gia gia."

"Thừa Nghiệp đến đó à, mau ngồi đi, nếm thử đậu phộng ngũ vị hương Chu nha đầu rang này, mà đúng là thơm thật đấy." Trưởng tộc cười vẫy vẫy tay với hắn ta nói.

Sau đó còn cố ý kéo ghế ra, chừa một chỗ cho hắn ta.

"Cám ơn đại bá." Cố Thừa Nghiệp nói xong thì xách một cái ghế qua ngồi.

"Nhị ca, uống nước." Lúc này Cố Thừa Duệ đưa cho hắn ta một ly trà hoa cúc và nói.

"Đây là hoa cúc à?" Sau khi Cố Thừa Nghiệp nhận chén trà, thấy trong nước có một đoá cúc nở rộ thì kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, hoa cúc dại có tác dụng tán gió thanh nhiệt, mát gan sáng mắt và giải độc tiêu viêm.

Còn có hiệu quả với người bị khô miệng, nóng trong người, mắt mờ, hoặc tứ chi đau đớn, bị tê vì gió, rét, ẩm ướt.

Cho nên thỉnh thoảng uống hai chén, cũng có lợi cho thân thể." Sau khi Cố Thừa Duệ về chỗ ngồi thì nói.

"Không nghĩ tới Tam đệ thật sự học được một ngón nghề từ Tôn đại phu."

"Cả ngày mưa dầm thấm đất, có thế nào cũng nhớ kỹ được chút. Nhưng cũng may mắn lúc ấy có để tâm đến nó, bây giờ cũng coi như là có một tay nghề sống tạm." Cố Thừa Duệ trả lời.

"Ta thấy không chỉ là sống tạm, tay nghề này của ngươi cũng không kém mấy so với thầy thuốc ở trấn trên." Trưởng tộc vui tươi hớn hở nói.

"Hơn nữa, lão Thập Tam nhà họ Tiền bọn ta không phải đã bị đại phu trên trấn từ chối điều trị rồi hay sao, cuối cùng còn không phải là nhờ Thừa Duệ mới cứu lại được cái mạng à." Trưởng thôn nói.

"Hai vị trưởng bối đừng khen ta nữa, cứ nhìn tương lai về sau xem thế nào vậy." Cố Thừa Duệ mỉm cười nói.

"Đúng, đúng, nhìn về tương lai phía trước." Trưởng tộc phụ họa theo.

Sau đó lại hướng ánh mắt về phía Cố Thừa Nghiệp, nói: "À đúng rồi, Thừa Nghiệp, hôm nay ngươi tới là vì chuyện gì thế?"

"Ta..." Cố Thừa Nghiệp muốn nói lại thôi mà nhìn về hướng Cố Thừa Duệ, thế nhưng lời đã đến bên miệng rồi lại không cách nào nói ra được thành tiếng.

"Là vì chuyện giá đỗ à?" Trưởng thôn hỏi.

"Đúng, mà cũng không đúng, vẫn còn một chút chuyện khác nữa."

"Vậy các ngươi cứ nói chuyện đi, trời cũng không còn sớm nữa, bọn ta cũng phải về rồi." Trưởng tộc thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của hắn ta thì biết là hắn ta có chuyện không tiện nói trước mặt của bọn họ, thế nên sau khi bốc một nắm đậu phộng lên là trưởng tộc liền lập tức đứng dậy nói.

"Đúng, đúng, mấy thanh niên trẻ tuổi các ngươi cứ hàn huyên đi nhé, bọn ta về bây giờ đây." Trưởng thôn cũng vừa đứng dậy vừa phụ họa theo.

Cố Thừa Duệ thấy vậy thì cũng không giữ họ lại, sau khi tiễn hai người họ ra khỏi cửa lớn, hắn mới quay người trở về trong phòng.

Sau khi ngồi xuống yên vị rồi hắn nhìn Cố Thừa Nghiệp lúc này đang bưng chén uống nước, nói: "Nhị ca, ở đây không còn người ngoài nào nữa, có chuyện gì huynh cứ việc nói."

Cố Thừa Nghiệp đặt chén xuống, đứng dậy khom lưng cúi người một cái thật thấp rồi nói: "Hôm nay chủ yếu ta tới là để thay mặt cho mẫu thân và nhị thẩm nói lời xin lỗi với tam đệ về chuyện đã xảy ra sáng sớm nay."

Cố Thừa Duệ thấy vậy thì vẻ mặt lập tức tràn đầy kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng vô cùng khâm phục tính tình của nhị ca mình, hắn ta quả thật là người linh hoạt, biết co biết duỗi, chỉ dựa vào một điểm này thôi cũng đã đủ để về sau hắn phải đối đãi cẩn thận với vị nhị ca này thêm mấy phần.

Liền ngay sau đó, hắn vội vàng đỡ nhị ca mình ngồi xuống và nói: "Nhị ca ngồi đi, thật lòng mà nói, tiểu đệ thật sự cảm thấy vô cùng thất vọng và đau lòng đối với những việc mà mẫu thân và nhị thẩm đã làm. Cho dù có nói thế nào đi nữa thì tiểu đệ cũng là nhi tử của phụ thân mà, vậy mà hai người họ lại đối xử với đệ còn không bằng cả người ngoài. Huynh nói xem bọn họ làm ầm ĩ lên một trận thế này, có phải là muốn ép tiểu đệ phải đứng về phía đối địch với cả thôn hay không, là muốn ép đệ không thể không truyền ra phương thức ươm giá đỗ phải không."

Sau khi nghe những lời này, biểu cảm trên gương mặt của Cố Thừa Nghiệp đã trực tiếp cứng đờ ngồi đó, bởi vì hắn ta chẳng thể nào phản bác lại được những gì mà mình vừa nghe thấy, nếu đổi lại là hắn ta, e là bản thân hắn ta thậm chí còn chẳng để cho hắn ta bước vào cửa đâu.

Vì lẽ đó mà hắn ta chỉ có thể gật đầu cười nói: "Đúng vậy, ta cũng biết hai người họ làm vậy quả thật là quá đáng quá, nên ta vẫn hy vọng tam đệ có thể nể mặt phụ thân mà tha thứ cho bọn họ."

"Chưa bàn tới chuyện tha thứ hay không, ta cũng chỉ hy vọng về sau bọn họ có thể nhớ cho kỹ, rằng ta sẽ không nhẫn nhịn mãi như vậy đâu." Cố Thừa Duệ nói đến đây thì vẻ mặt thoắt cái lạnh xuống: "Nếu có lần sau thì ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua nữa đâu."

"Lẽ nào đệ còn muốn..."

"Vậy nếu đổi lại là nhị ca thì sao?"

"Ta..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play