Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 49


2 tháng

trướctiếp

"Chính xác, việc ươm giá đỗ này có đơn giản hơn nữa thì chúng ta đã sống cả nửa đời người rồi nhưng lại chẳng ai phát hiện ra có gì không đúng, không phải sao. Theo ý ta thì không bằng cứ về nhà sớm chút, nhanh chóng thử đi ươm giá đỗ xem sao đi." Cố lục thẩm phụ họa nói.

Mọi người vừa nghe vậy là lập tức im miệng, tiếp đó những ai xác nhận đã ghi nhớ hết toàn bộ quy trình làm giá đỗ thì liền vội vàng trở về nhà ngay, còn những ai còn chưa nhớ được thì lại xác nhận thêm với Chu Oánh mấy lần nữa, mãi cho đến khi ghi lòng tạc dạ rồi mới rời đi.

Chờ đến khi bọn họ gần như đã đi hết thì Cố Thừa Hỷ mới cõng theo nửa cái sọt đựng củi đi vào, nói: "Tam tẩu, đại bá nói là tam ca bảo tiểu đệ đến học cách làm giá đỗ, có phải thật vậy không?"

"Đương nhiên là thật rồi, đi theo ta học đi." Chu Oánh dứt lời thì dẫn theo cậu tới nhà bếp, lại nghiêm túc giảng giải cho cậu nghe một lần, nàng vừa mới giảng xong thì Cố Thừa Duệ xách đồ đi vào, nhìn thấy Cố Thừa Hỷ liền nói: "Tiểu Thất đến rồi đấy à, lát nữa đệ phụ giúp tẩu tử của đệ nấu cơm nhé, buổi trưa ở lại đây ăn cơm đi."

Sau khi dứt lời thì hắn mới đưa hai cân thịt ba chỉ và tương cho Chu Oánh.

Sau khi nhìn thấy đồ trong tay hắn thì hai mắt Cố Thừa Hủy lập tức sáng lên, nói: "Tam tẩu trưa nay định ăn mì tương đen sao?"

"Đúng nhỉ, làm mì tương đen thì đơn giản hơn chút mà mọi người đều thích ăn."

"Được, để tiểu đệ giúp tam tẩu nhóm lửa."

"Vậy các ngươi cứ làm đi nhé, ta đi ra đằng sau đây." Cố Thừa Duệ nói xong lời này rồi dắt xe lừa đi ra hậu viện.

Còn Chu Oánh và Cố Thừa Hỷ thì bắt đầu nấu cơm ở trong nhà bếp, chờ đến lúc làm gần như đã xong mọi việc, Chu Oánh lên tiếng hỏi: "Dạo gần đây ở nhà đã có thể ăn no được hay chưa?"

"Vẫn như vậy thôi, nhưng thỉnh thoảng đệ có tìm được một ít đồ ăn dự phòng sẵn ở trên núi, lại cộng thêm ca ca tẩu tẩu thường xuyên cho ta đồ ăn vặt, vậy nên trái lại cũng coi như vẫn đủ sống qua ngày."

"Ừ, làm giá đỗ là một cơ hội tốt, đệ nhất định phải nắm chắc lấy nó."

Cố Thừa Hỷ ngẩn người ta một hồi rồi tươi cười gật đầu đáp: 'Cảm ơn tam tẩu, tiểu đệ hiểu rồi."

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, trưởng thôn không chỉ giúp bọn họ tu sửa lại chuồng lừa, mà còn giúp đỡ họ sửa lại cả chuồng gà.

Cuối cùng lúc mà hoàn thành, một mình Chu Oánh đã đưa bọn họ hai cân đậu phụ để tỏ ý cảm ơn.

Tiếp sau đó, trong thôn cũng tương đối hòa thuận, mãi cho đến ngày thứ bảy Điền đại tỷ cho ra lô giá đỗ đầu tiên, sau đó lần lượt có thêm người thành công, cứ thế tự nhiên là đâu đâu cũng thấy có nhiều người bán giá đỗ.

Vì vậy chưa tới hay ngày sau, một nhóm người đông đảo đã phải chịu đả kích.

Cuối cùng cha Cố và Cố nhị thúc đã phải bắt đầu thu mua giá đỗ với cái giá hai văn tiền, sau đó lại dùng thuyền bán tới huyện lân cần, ấy vậy mà việc buôn bán lại vô cùng tốt.

Nhưng Điền Gia Vượng lại không hề bán giá đỗ ra ngoài, mà lại tự mình đẩy xe nhỏ lên trên thị trấn và bán lẻ trong thôn, việc làm ăn cũng không tệ.

Chiều hôm nay, Chu Oánh đang thu hoạch phù trúc, khi Điền Gia Vượng đi ngang qua nhìn thấy nàng thì lên tiếng chào hỏi: "Đệ muội đang bận à."

"Vâng, Điền đại ca bán hết nhanh thế này sao?" Chu Oánh quay đầu đáp.

"Ta giao một ít tới cho một quán rượu nhỏ, thế nên cũng nhanh hơn chút." Điền Gia Vượng nói đến đây thì ngừng lại một chút rồi đẩy xe đi vào nói: "Đệ muội này, món đậu phụ khô sốt mà trước kia muội làm ấy, bây giờ muội còn làm nữa không?"

Chu Oánh nghe xong thì ngẩn người ra một lúc mới lên tiếng hỏi: "Sao thế, Điền đại ca muốn nhập hàng à?"

"Đúng vậy, dù sao thì ngày nào ta cũng bôn ba bên ngoài, nếu chỉ bán mỗi giá đỗ không thì đơn điệu quá, thế nên ta định mang thêm một ít đậu khô sốt bán cùng luôn. À đúng rồi, nếu đậu phụ của nhà muội có thể chia ra thì cũng có thể chia cho ta một tấm, để ta bán thử xem sao."

"Là như vậy à, vậy thì ngày mai ta sẽ đưa cho huynh mười cân đậu phụ và năm cân đậu phụ khô cho huynh bán thử trước xem thế nào, nếu bán được thì chúng ta lại tăng số lượng lên."

"Vậy thì thật sự là phải cảm ơn đệ muội nhiều lắm." Điền Gia Vượng gật đầu lia lịa nói, sau đó lại tiếp lời với vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi: "Chỉ là không biết cái này thì có giá thế nào... ?"

"Chờ ngày mai xem tình hình ra sao rồi lại quyết định đi, nhưng nói chung là ta sẽ không gài bẫy hay lừa gạt gì huynh đâu."

"Được, vậy muội cứ làm việc đi nhé, ta về đây." Điền Gia Vượng nói xong thì tiếp tục đẩy xe đi ra ngoài.

Sau khi bận rộn xong xuôi, Chu Oánh lại nhanh chóng chọn ra mười cân đậu tương để đem đi ngâm.

Tiếp đó lại dùng nồi áp suất hầm một nồi canh thịt bò, định bụng chờ đến khi Cố Thừa Duệ quay về thì có thể trực tiếp bỏ thêm mì sợi vào rồi ăn.

Nhưng không ngờ lần này chờ lại chờ đến tận nửa đêm, sau đó nàng trực tiếp tựa vào cuộn chăn mền rồi ngủ mất, mãi cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng sủa của Nhị Tráng.

Sau khi bất thình lình bị đánh thức, trước tiên Chu Oánh mơ màng trong chốc lát một chút, sau đó mới phục hồi tinh thần mà đứng dậy đi ra ngoài.

Đến khi nhìn thấy Cố Thừa Duệ thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lên tiếng hỏi: "Hôm nay sao chàng lại về muộn như vậy?"

"Ta đụng phải một thai phụ khó sinh ở thôn bên cạnh, thế nên mới về muộn." Cố Thừa Duệ dứt lời thì sải chân bước vào bên trong.

"Chàng đỡ đẻ cho người ta?" Vẻ mặt Chu Oánh tràn ngập lo âu hỏi.

Ở đây không phải là thời hiện đại, một nam nhân như hắn lại đi đỡ đẻ cho người ta nếu có gì bất trắc thì sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay, còn có khả năng sẽ hủy hoại thanh danh của hắn.

"Không, ta chỉ kê thuốc trợ sản rồi hướng dẫn bà đỡ chuẩn bị cho việc đỡ đẻ mà thôi." Cố Thừa Duệ nói đến đây thì nhéo mũi của nàng một chút, nói: "Yên tâm đi, mọi tập tục ở nơi đây ta đều biết rõ cả. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ta sẽ không dễ dàng đỡ đẻ cho người khác."

Sau khi nghe vậy thì Chu Oánh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi hỏi: "Vậy thì tốt, chàng đi rửa tay trước đi đã, ta đi bỏ mì vào nồi, tối nay ăn mì sợi."

"Thêm nhiều thêm hai lát thịt đi, hôm nay ta thật sự đói lắm rồi." Cố Thừa Duệ vội nói.

"Ta biết rồi." Chu Oánh nói xong thì đi thẳng đến nhà bếp nhóm thêm lửa rồi đóng cửa lại.

Sau đó nàng lại quay trở vào không gian nấu hai bát mì sợi lớn. đồng thời chọn mấy miếng sườn từ bên trong ra đặt vào một cái bát to nữa, cuối cùng thì bưng tất cả ra ngoài.

Sau khi ăn một bữa mì nóng hôi hổi xong, Cố Thừa Duệ lấy túi tiền từ trong hòm thuốc ra đưa cho nàng rồi bảo: "Đúng rồi, đây là số bạc mà ta kiếm được hôm nay, tổng cộng là ba lượng hai. Trong đó hai lượng bạc là tiền khi ta đến tái khám cho Thập Tam thúc thì thúc ấy đã trả cho ta."

"Nhưng lúc đầu không phải là chàng đã bảo không cần tiền sao?"

"Đúng vậy, ban đầu là không cần tiền, nhưng số thuốc mà sau đó bọn họ cần dùng cũng đều là thuốc mà phải đi giành giật ở trên trấn mới có được, thế nên trong chuyện này bọn họ thấy ngại, không tiện uổng công ta một phen, vì vậy đã đưa hai lượng bạc. Sau nữa ta thấy bọn họ thật sự có lòng thành nên đã nhận."

Chu Oánh gật đầu một chút, cho hắn giữ lại hai hào tiền đồng, số tiền còn lại thì nàng thu hết vào trong không gian.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp