Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 41


2 tháng

trướctiếp

"Mẫu thân đã quên Thu Nương từng nổi tiếng một thời sao? Mặc dù bà ta xuất thân là thế nhưng mà lại được cha yêu thương rất nhiều, ngay cả mẫu thân cũng phải tránh đụng chạm đến bà ấy. Kết quả thì sao? Lúc rời khỏi kinh thành còn không phải đã bị bỏ rơi sao? Sự tồn tại của huynh đệ bọn con mặc dù có thể đảm bảo được địa vị của mẫu thân, nhưng mà không đảm bảo được tình cảm mà cha dành cho mẫu thân cả đời được!"

"Sẽ không đâu, cha của con cũng không thích vợ chồng lão tam, làm sao có thể vì bọn họ mà trở mặt với ta được."

"Đúng là cha không thích lão tam, nhưng cha rất thích giữ thể diện, đặc biệt là trước mặt trưởng tộc. Mẫu thân đừng quên là mấy năm trước ông ấy là người đứng đầu trong tộc, là đối tượng để mọi người nịnh nọt, có thể nói là được nhiều người ủng hộ, hào quang tỏa ra vô tận. Nhưng mà sau này thì sao? Vì một trăm mẫu đất, vì con và đại ca vô tích sự, có thể nói là bị trưởng tộc làm cho mất mặt. Lúc mà lão tam bị đuổi ra khỏi nhà mà chẳng được chia một chút tài sản gì là vì mất mặt trước trưởng tộc. Bây giờ mối quan hệ giữa trưởng tộc và lão tam càng ngày càng tốt, mẫu thân cho rằng cha sẽ có thể giữ được mặt mũi của mình hay sao? Bây giờ mẫu thân lại bảo cha phải tỏ lòng, đừng nói là mất mặt với lão tam, chuyện này mà đến được tai trưởng tộc, mẫu thân nói thử xem cha phải giấu mặt vào đâu đây? Hơn nữa con thấy qua bản thỏa thuận chia nhà rồi, trên đó ghi rõ là lão tam không được nhận bất kỳ tài sản nào cho nên là không cần chịu trách nhiệm phụng dưỡng. Tuy nhiên vẫn sẽ phải dựa theo tập quán trong làng mà tặng quà vào ngày lễ và thanh toán viện phí cho cha."

Tất nhiên hắn không nói là trên đó ghi rõ không bao gồm cả Lưu Thị.

Hắn không quan tâm đến điểm này, suy cho cùng thì các tài sản của đại phòng sau này sẽ thuộc về hắn. Hắn không đủ khả năng để nuôi mẹ mình nên bị người khác coi thường.

Lưu Thị nghe xong bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn nói: "Nó cũng là con trai, dựa vào đâu mà không cần phụng dưỡng chứ."

Cố Thừa Nghiệp thấy bà ta vẫn không chịu nghe, hắn mất kiên nhẫn, nói: "Mặc dù con vợ lẽ được chia tài sản ít, nhưng mà hắn cũng được chia ba mươi phần trăm, đã thế lúc trước chia nhà thì đã lấy hai bộ quần áo vải bố, một cái chăn cũ. Đừng nói đến hắn, nếu là con thì con cũng không muốn phải báo hiếu đâu."

Lưu Thị sau khi nghe xong liền kinh ngạc nhìn hắn ta, bắt gặp ánh mắt kiên định của hắn, nhất thời bà ta không biết phải nói gì.

Cố Thừa Nghiệp thấy vậy thì lại không nhịn được, dù sao tất cả những gì mẫu thân của hắn làm là đều vì hắn.

Nghĩ thế cho nến hắn đỡ bà ta ngồi xuống, dịu giọng nói tiếp: "Mẫu thân, bây giờ lão tam cũng đã dọn ra ngoài rồi, cũng không ai có thể tranh giành tài sản với con được, thế nên mẫu thân nên đối xử với người nhà như trước kia, nếu không thì không chừng cha sẽ thật sự rời xa mẫu thân."

Lưu thị nghe xong quay đầu nhìn hắn ta một cái, mặc dù không nói gì nữa, nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại, sau đó suy nghĩ lại về cuộc sống sau khi trở về.

Từ sau khi bà ta phù chính, cuộc sống vợ của phu thê họ dường như vẫn như cũ, lão gia cũng tôn trọng mình trước sau như một, nhưng bởi vì một số chuyện có ý kiến không hợp, mà trái lại cơ hội ông ngủ bên cạnh bà ta càng ít hơn.

Nghĩ đến Quách thị vẫn xem là trẻ tuổi thì trong lòng đột nhiên có cảm giác nguy cơ, bà ta cũng không muốn vừa đuổi đi một người lớn, lại tới một người nhỏ, xem ra bà ta vẫn phải chú ý đến chuyện bên đó nhiều hơn.

Về phần lão Tam, quả thật phải chú ý đến phương pháp, nếu không thật sự ầm ĩ đến khó coi thì ba người bọn họ đều không được yên ổn.

Mấu chốt là con cái đều ở trong tình trạng xem mắt, nên tuyệt đối không thể hủy hoại thanh danh.

Nghĩ tới đây bèn hỏi: "Thừa Nghiệp, tuổi của con cũng không còn nhỏ, thích cô nương kiểu như thế nào để nương thu xếp cho con. Tốt nhất là đầu năm có thể quyết định hôn sự."

"Nương, lại nữa rồi, hiện tại hài nhi không muốn tìm. Vẫn nên chờ tình hình trong nhà hoàn toàn ổn định rồi hẵng tính, nếu không hiện tại có tìm cũng không tìm được nữ nhi tốt."

"Con so với lão tam còn hơn nửa tuổi, mà nó đã..."

"Nương..."

"Được, được, ta không nói nữa, nhưng con cũng phải chú ý vào. Nếu không bỏ lỡ độ tuổi tốt thì có muốn tìm người thích hợp cũng khó khăn."

"Trong lòng hài nhi biết rõ nhưng nương cũng có thể đi ra ngoài, hỏi thăm thử tình huống của các nhà lân cận. Lấy thê tử là chuyện đại sự không thể lơ là, ít nhất nhân phẩm phải đứng đắn, hiếu thuận với cha nương, tướng mạo đoan chính."

"Đúng, đúng, đây là điều cơ bản, nếu không cũng không xứng với con của nương."

"Vậy nương nghỉ ngơi cho tốt đi, hài nhi xin cáo lui." Cố Thừa Nghiệp nói xong xoay người đi ra ngoài.

Chờ hắn ta đi rồi, Lưu thị nhìn gian phòng trống rỗng, bỗng cảm thấy cơ đơn ùa về. Lại nghĩ đến Quách thị thì trong lòng căm hận không thôi, xem ra về sau thật sự không thể làm càn.

Bên kia, Diêu thị vừa rửa chân cho Cố nhị thúc vừa hỏi: "Lão gia, ngài nói tiểu tử Thừa Duệ kia mỗi ngày chạy lên trấn là để làm gì, thật sự kiếm được nhiều tiền vậy sao?"

"Ta cũng không có hỏi, làm sao ta biết được."

"Nhưng ngược lại nghe nói y thuật của Cố Thừa Duệ thật sự không tệ, Tiền Gia Hưng của nhà Tiền thợ mộc bị đập gãy chân là nhờ hắn chữa trị, hiện tại đã chống gậy có thể đi lại."

"Còn có Thập Tam nhà Cửu thúc, không phải bị lợn rừng đâm vào sao, nghe nói ruột cũng đã nhưng không ngờ vẫn được hắn cứu sống."

"Chuyện của Thập Tam thì thiếp cũng nghe nói, không phải nói bây giờ vẫn không thể thiếu người sao, thật sự còn có thể sống sót à."

"Tin này cũng do người kề cận bên người nói ra, còn có thể giả được sao, cho nên về sau phải qua lại nhiều hơn với phu thê này, hòa hoãn lại mối quan hệ, về sau nói không chừng lúc nào đó chúng ta cũng có thể dùng đến bọn họ đấy."

"Hiện tại đại ca và Lưu thị chắc đã hối hận đến xanh ruột rồi." Diêu thị lộ vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.

Cố Nhị thúc nghe xong nhìn bà ta thật sâu rồi nói: "Biết là tốt rồi, ta cũng không hy vọng có một ngày nào đó ta cũng hối hận đến xanh ruột, cho nên về sau không được cắt xén chi phí của mẫu tử Tôn thị nữa."

Diêu thị nghe xong hơi khựng lại, mặt mũi u ám nói: "Có phải Tôn thị hãm hại thiếp trước mặt ngài không?"

"Nàng cho rằng ta mù sao, ta chỉ có hai nhi tử, về sau còn chỉ trông cậy vào hai đứa nó để dưỡng già. Cho nên nàng dẹp tâm tư của mình đi, đừng có quá đáng."

Diêu thị nghe xong không phản bác nữa, nhưng lại nghẹn một bụng, bưng nước rửa chân đi ra ngoài.

Vừa lúc nhìn thấy Tôn thị lén lút ra cửa trong, sửng sốt một chút sau đó xác định không có nhìn lầm, đặt nước rửa chân sang một bên rồi lặng lẽ theo sau.

Đến ngoại viện, vừa lúc nhìn thấy Tôn thị vào trong phòng Cố Thừa Hỷ, sau đó lặng lẽ đi theo.

Mới vừa đi tới dưới cửa sổ, liền nghe được Tôn thị hỏi: "Con à, con có biết gần đây Tam ca của con đang làm ăn gì không?"

"Là cha con của người đến hỏi sao." Cố Thừa Hỷ kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi.

"Là di nương tự mình muốn hỏi, hiện tại ít nhiều các phòng đều có chút thu nhập, chỉ có mẫu tử chúng ta là đến một đồng tiền cũng kiếm không được."

"Ngay cả tiền mua chút kim chỉ cũng phải nhìn sắc mặt của phu nhân, cuộc sống này thật sự là khổ sở quá." Tôn thị thở dài nói.

Bà ấy cũng biết làm như vậy không tốt, nhưng bà ấy thật sự đã không còn cách nào, trước kia ít nhiều mỗi tháng cũng có chút bạc, cuộc sống còn có thể sống tiếp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp