Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 40


2 tháng

trướctiếp

Nếu có thể có thêm nguồn thu nhập ổn định thì họ có thể chuyển ra ngoài để em trai họ nhanh chóng kết hôn và sống một cuộc sống bình thường rồi.

"Vậy để ta quay về bàn bạc với Điền huynh của cô rồi mới quyết định sau."

"Được thôi, lúc nào đến cũng được." Chu Oanh nói xong liền quay người trở về nhà.

Buổi chiều, gia đình Điền Gia Hưng đem đồ đạc còn thừa lại gửi qua, còn gửi thêm cả một chiếc giường đơn nói rằng muốn tặng cho Cố Thừa Duệ dùng làm giường bệnh.

Buổi tối, trước khi ăn cơm, Cố Thừa Duệ vừa định ra ngoài khoá cửa lớn để thả chó thì nhìn thấy hai chị em Điền Gia Vượng đi đến. Cố Thừa Duệ có chút sửng sốt, nhưng sau đó vẫn rất nhiệt tình mời bọn họ vào nhà.

Chu Oanh nghe bên ngoài có tiếng động, liền nhìn các món ăn trên bàn Bát Tiên, bao gồm đậu hủ kho, sườn kho, bắp cải xào và cơm, xác nhận không có gì khác thường mới đứng dậy ra ngoài đón khách.

"Các người đang ăn cơm à? Hay là lát nữa chúng ta quay lại sau nhé?" Điền tỷ sau khi nhìn thức ăn trên bàn liền cười nói rồi quay lưng chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại.

Chu Oanh vội nói: "Đã đến rồi thì cùng ngồi ăn cơm đi."

"Không cần đâu, chúng ta ăn xong rồi mới đến đây, mà bữa tối chúng ta cũng ăn sườn." Điền tỷ liên tục lắc đầu từ chối.

"Đúng rồi, các người ăn đi, chúng ta ngồi một bên đợi là được rồi." Điền Gia Vượng đáp.

Chu Oanh thấy vậy liền đi vào bếp lấy ra hai cái bát và hai đôi đũa, đưa cho hai người họ mỗi người một bát sườn và đậu hủ kho rồi nói: "Vậy hai người nếm thử mùi vị của sườn kho và đậu hủ kho do tiểu muội chúng ta làm nhé."

Thấy vậy Điền tỷ cũng cầm lấy, nhưng nàng cũng chỉ mến thử chút cho biết mùi vị, phần lớn còn lại đều đưa cho Điền Gia Vượng ăn.

Thấy vậy Cố Thừa Duệ và Chu Oanh liền về chỗ và nhanh chóng ăn.

Đợi đến khi bọn họ ăn xong, Điền Gia Vượng tò mò hỏi: "Chu muội, cái thứ đỏ đỏ này cô làm sao vậy, mùi vị không thua gì thịt đâu."

"Đậu hủ kho được làm từ đậu nành, chẳng qua là ép chặt hơn một chút, sau đó dùng nước gia vị ướp." Chu Oanh vừa trả lời vừa dọn bát đũa.

Nói xong, nàng trực tiếp cầm bát đũa đi vào bếp.

Sau khi nàng rời đi, Cố Thừa Duệ nhớ lại những gì Chu Oánh đã nói trước đây về việc Điền đại tỷ muốn học cách trồng giá đỗ. Nhìn hai tỷ muội Điền đại tỷ nói: "Điền huynh, Điền tỷ, hai người đến đây là vì chuyện giá đỗ à?"

"Đúng là về giá đỗ, nhưng không phải là học cách trồng giá đỗ, mà là muốn lấy một ít hàng hoá từ các người đem ra chợ bán." Điền Gia Vượng vội trả lời.

Các bài thuốc đều là bí mật gia truyền, hắn ta không muốn tò mò về bài thuốc của bọn họ, nếu vậy thì sau này khó hoà hợp được.

Cố Thừa Duệ nghe xong sửng sốt nói: "Về việc này thì e rằng khiến Điền huynh đây thất vọng rồi, không gian bếp của gia đình bọn ta có hạn, giá đỗ hiện tại cung cấp cho Hồng Vân lâu còn không có, cho nên các người có thể tự trồng."

"Cái này thật ngại quá." Điền Gia Vượng liên tục xua tay.

"Không có gì phải ngại cả, trồng giá đỗ thực sự khá đơn giản. Đầu tiên là chọn ra loại hạt giống có khả năng nảy mầm cao, sau đó ngâm trong nước khoảng bốn đến năm giờ, sau đó để vào một dụng cụ có đáy bị thủng rồi đậy một tấm vải ẩm lên, nhớ tưới nước thường xuyên vào mỗi buổi sáng và tối. Điều cần chú ý là thời gian ngâm đậu, vào mùa xuân chỉ cần ngâm bốn giờ là được, mùa đông thì năm giờ, nói đơn giản là đảm bảo đậu có đủ nước. Còn một điều nữa là nước dùng mỗi ngày không được là nước lạnh, nếu không đậu sẽ không nảy mầm được. À đúng rồi, còn nhiệt độ trong nhà cũng không được quá lạnh, nếu không giá đỗ sẽ phát triển rất chậm."

"Dụng cụ bị có đáy bị thủng?" Điền tỷ kinh ngạc với điều này.

"Đúng rồi, giống như chậu vỡ, lọ vỡ vậy, hay thậm chí là giỏ đạn hoặc cái túi cũng được, chỉ cần đảm bảo đậu luôn được ẩm. Tất cả đều được, nhưng sẽ có chút rắc rối khi tưới đậu." Cố Thừa Duệ nói đến đây thì thấy hai người họ có vẻ trầm ngâm nên liền đứng dậy nói tiếp: "Điều ta nói ở đây chắc các người cũng chưa nhớ được hết, hay là đến nhà bếp xem thử một chút đi, vừa hay đến lúc xả nước cho giá đỗ."

Sau đó hắn dẫn hai người bọn họ vào bếp, giải thích ngay tại chỗ cho bọn họ, đồng thời ra ngoài lấy nước thị phạm cho bọn họ xem, đợi xả sạch xong hắn mới nói: "Chỉ có như vậy thôi, thật sự không khó, chỉ cần bỏ chút công sức là được."

"Ngươi để lửa suốt ngày như thế hả?" Lúc này Điền đại tỷ hỏi.

"Đúng vậy, một ngày mười hai giờ không tắt, đặc biệt là không thể tắt vào buổi tối, cho nên bọn ta chỉ để một nửa cửa lùa gió ở phía bên này. Đây cũng là lý do tại sao bọn ta không trồng giá đỗ với số lượng lớn."

Hai tỷ muội nhìn qua cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi ngồi lại một chút thì mới về nhà.

Bên cạnh đó, Cố gia đã ăn xong bữa cơm, mọi người chuẩn bị giải tán thì Lưu thị đột nhiên nói: "Ta nghe Lục thẩm nhà bên cạnh nói lão Tam mua một chiếc xe lừa, các người có ai nhìn thấy không, thật không thế?"

"Xem ra là sự thật rồi, mà nghe nói lão Tam mấy ngày nay ngày nào ăn sáng xong cũng đẩy hai cái chậu lên thị trấn, lúc về sẽ mang về, cũng không biết là bọn họ đang làm cái gì." Cố Nhị Thúc nói.

Sau đó nhìn Cố Thừa Hỷ hỏi: "Tiểu Thất, ngươi có biết bọn họ đang làm cái gì không ?"

Cố Thừa Hỷ ngẩng đầu nói: "Gần đây ba huynh đệ bọn họ cũng không lên núi, Tiểu Thất thật sự không biết."

Trong tâm thì nghĩ có biết thì ta cũng không nói cho mấy người, nếu đã khiến họ bị đuổi ra ngoài thì đừng làm phiền họ nữa.

"Xem ra hai người họ trong khoảng thời gian này chắc cũng kiếm được hai mươi lượng bạc, nếu không bọn họ làm sau dám mua xe lừa." Diệu Thị bất bình nói.

"Được rồi, gia đình cũng đã chia rồi, bọn họ kiếm ra tiền là một chuyện tốt, nếu ghen tị thì mấy người cũng nên nghĩ cách để kiếm ra tiền đi."

Kiều Thị giận giữ trừng mắt nhìn, sau khi nói xong thì quay về phòng ở phía Đông.

"Tất cả nên làm việc cần làm đi." Lão Cố sau khi nói xong cũng đứng lên quay về phòng.

Lưu Thị thấy vậy liền đi theo, kích động nói: "Lão gia, nếu mà lão tam bọn họ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, ông xem có phải bọn họ nên báo hiếu với chúng ra không?"

"Báo hiếu? Bà nghĩ rằng chúng ta có cho họ nhà để ở sao? Hay là cho bọn họ đất đi? Dù sao thì ta vẫn chưa già đến mức không thể đi được nên đừng có mà nghĩ tới chuyện đó!" Cha Cố quay lại tức giận trả lời, sau đó ông vung tay áo một cái rồi trực tiếp đi đến chỗ Quách Thị - vợ lẽ của ông.

"Có ý gì chứ, bọn họ..." Lưu Thị bất bình nói, những lời còn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy cha Cố đi khuất vào phòng của Quách Thị, bà tức đến mức vẹo cả mũi.

"Mẫu thân, lúc đó gia đình bị chia cắt như thế nào, người biết rõ hơn con nhiều. Theo con thấy thì sau này nương bớt quan tâm đến chuyện của lão tam đi, nếu không rất có thể không đánh được con cáo mà ngược lại còn tự mang đến rắc rối cho bản thân. Chưa kể, lão tam rất giỏi y thuật, sau này chúng ta còn có thể nhờ đến hắn. Tốt nhất là đừng khiến cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ khó coi như vậy." Cố Thừa Nghiệp lúc này đi vào nói.

"Sao có thể chứ, ta và cha con là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, ông ấy đối với ta chắc chắn là một lòng một dạ." Lưu Thị thản nhiên nói.

"Nương cũng biết là đã nhiều năm như vậy, nhưng người đừng quên ngay cả tình cảm sâu đậm nhất cũng có thể phai nhạt."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp