Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 42


2 tháng

trướctiếp

Nhưng từ sau khi trở về, bạc mỗi tháng cũng ngừng phát, nhưng có một số vật phẩm cần thiết trong cuộc sống nhất định phải mua, nếu như không muốn nhìn sắc mặt của Diêu thị thì chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.

Cố Thừa Hỷ nghe xong cũng không có lập tức trả lời bà ấy, bởi vì cậu biết Tôn thị khá là hết lòng với cha của cậu. Bây giờ cậu nói cho bà ấy biết, không quá hai ngày thì cha cậu cũng có thể biết.

Một khi cha cậu biết, vậy thì toàn bộ Cố gia cũng gần như đều biết cả. Đến lúc đó chẳng phải là hại Tam ca và mọi người sao, loại chuyện vong ân phụ nghĩa như này cậu sẽ không làm.

Cả buổi mà Diêu thị không có được đáp án của Cố Thừa Hỷ, còn tưởng rằng cậu cố ý đè thấp giọng nói, lập tức đứng thẳng người dựa gần cửa sổ hơn.

Không ngờ lại có một con thằn lằn nhìn chằm chằm bà ta, có lẽ con thằn lằn kia cảm giác được sự uy hiếp, lập tức ngẩng đầu để sẵn sàng công kích.

Diêu thị sợ hãi thét lên một tiếng lui về sau vài bước, tuy phản ứng nhanh chóng bụm miệng lại, nhưng vẫn bị mẫu tử trong phòng nghe thấy.

Mẫu tử nhìn nhau rồi một trước một sau vọt ra, vừa lúc thấy được bóng lưng chật vật đang chạy trốn của Diêu thị.

Tôn thị không khỏi siết chặt nắm tay nói: "Thật đê tiện, bà ta lại nghe lén."

Cố Thừa Hỷ kéo bà ấy quay lại phòng rồi nói: "Ở cùng một viện, thật sự là không có bí mật gì đáng nói."

"Về phần chuyện tiền bạc, nếu người không muốn nhìn sắc mặt Diêu thị, có thể xin phụ thân, nếu không thì xin ngay trước mặt phụ thân cũng được."

"Nếu còn không được nữa, hài nhi có theo chân đại ca Điền gia học gài bẫy, chờ bắt được con mồi đem đổi tiền thì con sẽ đưa cho người."

Chỉ là cậu không nói, gần đây cậu đi theo Tam ca và mọi người cũng học được cách nhận biết một số thảo dược, nhưng mà cậu không muốn nói cho bà ấy biết, coi như đây là đường lui cho mẫu tử họ.

"Con còn nhỏ, cũng không thể lên núi săn thú. Về phần chuyện tiền nong vẫn để di nương nghĩ cách cho, con cũng đừng quan tâm." Tôn thị nghe xong mũi không khỏi cay cay, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Chờ sau khi bà ấy đi xa, Cố Thừa Nghiệp ở bên cạnh từ trong cửa đi ra, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua phòng của Cố Thừa Hỷ, cuối cùng lui về phòng.

Sau khi Diêu thị trở về phòng, Cố nhị thúc đã ngáy o o, tức giận đẩy đẩy ông ta, lúc này mới tắt đèn nằm xuống.

Nhưng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại làm sao cũng ngủ không được, chỉ cần vừa nghĩ tới con đường kiếm tiền của bọn Cố Thừa Duệ, trong lòng bà ta tựa như đang đốt đuốc, thiêu đốt làm bà ta nôn nóng bất an.

Mấu chốt là bà ta đã sống cuộc sống chi tiêu dè sẻn như bây giờ đủ rồi, cho dù không thể trở lại cuộc sống cơm ngon áo đẹp như trước kia, ít nhất chuyện ăn uống cũng không cần phải tính toán.

Nhưng nghĩ đến y thuật của Cố Thừa Duệ, cùng với lời dặn dò của lão gia, bà ta cũng cảm thấy bà ta không thể đối đầu trực tiếp với phu thê bọn họ, nếu không thật sự làm ầm ĩ, thiệt thòi chính có nhị phòng bọn họ.

Vậy cũng chỉ có thể xúi giục Lưu thị, cuộc sống của Lưu thị còn khổ hơn bà ta.

Sáng sớm hôm sau ăn xong bữa sáng, Diêu thị đeo ngân trâm mình vừa mua mấy ngày trước, ra cửa tìm được Lưu thị đang phơi chăn trong viện, lắc lắc đầu nói: "Tiểu tẩu tử, nhìn xem ngân trâm này của ta có đẹp không?"

Lưu thị nhìn lướt qua nói: "Cái này là ta chọn giúp ngươi mà, sao lại còn hỏi ta."

Sau đó tiếp tục vỗ chăn.

"Xem trí nhớ của ta kìa, sao lại quên chuyện này nhỉ." Diêu thị ảo não nói nhưng rất nhanh đã biến thành vẻ mặt khoe khoang.

Sau khi Lưu thị nhận thấy có gì đó khác thường, quay đầu nhìn lại bà ta, vừa lúc thấy được biểu cảm khoe khoang của bà ta, bỗng chốc sầm mặt lại. Tuy nhiên không có phản ứng lại bà ta mà làm như không có nhìn thấy, bận rộn công việc trong tay mình.

Thầm nghĩ không phải chỉ là cái ngân trâm tồi tàn thôi sao, có cái gì để khoe khoang đâu, trước kia đây đều là thứ mà bà ta thưởng cho hạ nhân.

Nhưng mà...

Nhưng mà nghĩ đến cây trâm gỗ trên đầu mình bây giờ, bà ta thật sự hâm mộ.

Nhưng bạc trong tay bà ta phải giữ lại để lo hôn sự cho các con, nên bà ta thật sự không có dám tiêu xài phung phí, nghĩ tới đây hận không thể đá cho bà ta một phát.

Diêu thị thấy vẻ mặt u ám của Lưu thị, liền biết trong lòng bà ta không vui, bị chính mình đâm trúng chỗ đau.

Bỗng chốc trong lòng vui vẻ không thôi, mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng cũng là nhị phòng đè ép đại phòng một lần.

Sau đó tiến lên nói: "Đại tẩu, chẳng lẽ tẩu thật sự muốn sống như vậy cả đời sao?"

Lưu thị sửng sốt một chút rồi quay đầu nhìn bà ta với vẻ cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"

"Còn có thể làm cái gì, hiện tại thu nhập mỗi tháng trong nhà là bao nhiêu bạc, trong lòng chúng ta đều có tính toán. Sợ là ngay cả tiền mua lương thực mỗi tháng cũng không dư dả, chứ đừng nói chi là những thứ khác."

"Nếu chúng ta muốn sống tốt thì phải nghĩ cách để kiếm chút bạc. Ta cũng nhớ rõ tẩu thích nhất ăn canh ngân nhĩ nhất, nhưng sau khi trở về thì tẩu cũng không nỡ ăn một lần." Diêu thị cười nói.

Lưu thị nghe xong thì cuối cùng cũng hiểu ý của bà ta, đây là muốn bà ta tìm Cố Thừa Duệ để xin cách kiếm tiền.

Nhưng bà ta cũng không ngốc, thông qua phân tích của nhi tử thì bà ta cũng biết, hiện tại Cố Thừa Duệ cũng không phải là con lừa bướng bỉnh không nơi nương tựa, bà ta không thể quá đáng được.

Bởi vậy cố ý xuyên tạc: "Nghe ý tứ này của đệ muội, chắc có ý hay rồi, nói nghe thử xem?"

"Không phải chỗ lão Tam có sẵn đó sao?"

"Hiện tại lão Tam đã không còn giống như trước đây, ta cũng không muốn ầm ĩ thành trò cười cho người ta giải buồn. Việc này nếu ngươi muốn đi thì tự đi đi, ta không đi đâu."

Diêu thị nghe xong thì trong lòng kinh ngạc không thôi, lúc trước Lưu thị thiếu chút nữa đã lấy mạng phu thê bọn họ, hiện tại sao lại thay đổi tính tình rồi.

Chẳng lẽ cũng là bởi vì y thuật của Cố Thừa Duệ?

Nhưng những chuyện bà ta làm trước đây, cho dù hiện tại bà ta có sửa đổi, người ta cũng chưa chắc đã cảm kích.

Nhưng khinh bỉ thì khinh bỉ, nên lợi dụng bà ta thì vẫn phải lợi dụng, nếu không bánh ngọt, thịt bò thịt dê của bà ta biết tìm ai đây.

Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng gà mái đẻ trứng, lập tức không vui quay đầu nhìn về phía sát vách.

Nhưng rất nhanh đã nở nụ cười nói: "Nghe nói, mỗi ngày Lục thẩm đều sẽ đến bên trên đống rơm ở cửa thôn để may đế giày, phơi nắng."

Lưu thị nghe xong sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu được ý tứ của bà ta, bọn họ có thể xúi giục Lục thẩm chặn xe lại hỏi.

Nghĩ đến đây liền hỏi: "Ngươi biết làm giày không?"

"Ai biết cái đó..." Diêu thị nói được một nửa thì hiểu được ý tứ trong lời nói của bà ta, sau đó hai người cùng đi vào phòng của Hoàng thị, mỗi người tìm một chiếc đế giày còn chưa bắt đầu làm, mang theo kim chỉ đi ra cửa.

Nhưng bọn họ cũng không có đến thẳng đó, mà đợi sau khi Lục thẩm đã đến đó, cố ý đi một vòng qua nhà Lục thẩm, lúc này mới làm chạy về phía cửa thôn.

Mà các bà ngồi phơi nắng trên đống rơm rạ ở cửa thôn, nhìn thấy hai chị em dâu họ tới thì đều rất kinh ngạc, sau đó không khí náo nhiệt lập tức nguội lạnh.

Chỉ có Cố Lục thẩm sau khi nhìn thấy đế giày trong tay bọn họ, quẹt đầu kim trong tay vào dầu, sau đó nhìn về phía đế giày, tìm đúng vị trí rồi đâm mạnh xuống.

Đồng thời trong tò mò mang theo vài phần khinh bỉ: "Ơ, đây không phải là hai vị quý phu nhân của lão Tam và lão Thất đó sao, sao cũng theo người nhà quê chúng ta học làm đế giày rồi, thật sự là hiếm lạ đấy."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp