Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 39


2 tháng

trướctiếp

Sau khi ăn cơm xong, Chu Oánh đem chuyện kinh doanh đậu phụ của nàng nói với Cố Thừa Duệ.

Cố Thừa Duệ nghe xong liền cau mày, nói: "Đời người có ba cái khổ, đi thuyền, rèn sắt, và bán đậu phụ... Chúng ta lại không thiếu tiền, ta thấy vẫn là bỏ đi? Hơn nữa, đậu phụ theo như lời đầu bếp Chu nói là làm theo kiểu ngày xưa, sợ là phải dùng cối đá để xay, dùng máy tự động chắc là không ra được thành quả đâu."

"Thì thử xem, nếu thật sự không kiên trì được thì tính sau, dù sao mỗi ngày làm hai mẻ đậu phụ cũng không tốn gì."

"Được rồi, đúng lúc trong thôn cũng có bán cối xay đá, chút nữa ta đi mua về một cái."

"Đúng rồi, chúng ta có cần phải mua một con lừa hoặc bò không? Mỗi ngày đều kéo xe lên trấn giao hàng khiến ta quá mệt rồi!"

"Đúng lúc ngày mai là ngày họp chợ, chúng ta lên trấn xem thử có bán hay không..." Cố Thừa Duệ nói đến đây, nhớ đến tình hình bị thương của thập tam thúc, lại xin cô nàng vài viên thuốc hạ sốt đặc hiệu, thuốc tiêu viêm bỏ vào trong hòm thuốc.

Sau khi ra ngoài mua cối đá đem về xong, Cố Thừa Duệ liền xách hòm thuốc vội vã ra ngoài. Hắn mới vừa ra ngoài, Bạch Thị lại lần nữa tìm tới cửa muốn cùng đi đào cát căn, nhưng Chu Oánh nói cơ thể không khỏe nên đã từ chối rồi.

Đợi nàng ta đi khỏi, Chu Oánh lấy ra mười kí đậu nành, lựa xong rửa lại hai lần nước, tiếp theo đó thì ngâm đậu vào trong thùng. ...

Ăn cơm tối xong, Cố Thừa Duệ không yên tâm về thập tam thúc, đành phải một lần nữa đi qua đó xem. Còn lại một mình Chu Oánh nên nàng mở nhị trạng, sau đó trực tiếp đi vào không gian, trước tiên thu hoạch trái cây đã chín, gom trứng gà, trứng vịt lại một chỗ...

Sau khi làm xong hết công việc nàng ăn một trái táo to, ăn xong thì mới rời khỏi không gian.

Sáng sớm hôm sau khi Chu Oánh thức dậy, nàng liền bắt tay ngay vào công việc, rửa sạch giá đỗ xong, quay người đẩy cối xay, bắt đầu xay đậu.

Nhưng nàng chỉ vừa mới bắt đầu xay, Cố Thừa Duệ vừa trở về lập tức lao vào giành lấy, nói: "Ở đây giao cho ta, nàng đi ngủ một chút đi, tuyệt đối không được để cảm lạnh."

"Không sao, tối qua ta ngủ trong không gian, bây giờ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi." Chu Oánh nói xong liền hỏi: "Đúng rồi, tình hình bên đó thế nào, hiện tại thập tam thúc khỏe lên chút nào không?"

"May mắn ngày hôm qua trước khi ngủ đã cho thúc ấy uống một viên tiêu viêm đặc hiệu, nếu không thì sẽ thật sự gặp nguy hiểm, ta nghe nói nửa đêm thập tam thúc còn phát sốt... Nhưng lúc ta trở về thì tình trạng của thúc ấy đã ổn định rồi, đợi ta từ trên trấn trở về lại xem thử như thế nào, nếu không còn sốt nữa thì có lẽ không sao nữa rồi." Cố Thừa Duệ nói xong, bắt đầu xay đậu.

Chu Oánh nghe xong cũng không nói thêm gì, cầm lấy muỗng bắt đầu múc đậu. Hai người họ làm theo yêu cầu của đầu bếp Chu làm ra một mẻ đậu phụ, đồng thời sau khi nấu chín sữa đậu nành, nàng chọn ra vài miếng tàu hủ ky làm thành phù trúc, còn dư lại ép thành đậu khô. Cuối cùng vẫn còn dư lại hai chén sữa đậu nành, Chu Oánh lấy từ trong không gian ra một túi thành phẩm là bánh quẩy chiên, hai người cùng ăn một bữa sáng nóng hổi.

Sau khi ăn xong, Chu Oánh đem đậu phụ đi ướp, nhóm lửa rồi cùng Cố Thừa Duệ đi lên trấn, một là xem đậu phụ có thể vượt qua kiểm tra của đầu bếp Chu hay không, hai là dự định mua một chiếc xe lừa đem về.

Kỹ thuật làm đậu phụ của Chu Oánh không tệ, nhờ thế mà được đầu bếp Chu tin tưởng đem công việc này giao cho họ, vui vẻ đặt hai mẻ đậu phụ mỗi ngày. Có điều giá cả họ bán được đậu so với bên ngoài rẻ hơn một xu, tức là một cân là bốn xu, cũng may không cần rao hàng nên đôi phu thê trẻ này ngược lại rất hài lòng.

Ra khỏi tửu lâu Hồng Vận, hai người đến chợ dạo một vòng, mua mười cân sườn, cuối cùng là di chuyển tới chợ gia súc.

Vừa đi vào liền nhìn thấy một chàng trai hơn hai mươi tuổi nhiệt tình chào đón: "Hai vị mua trâu không, hai năm tuổi vừa trở thành trâu cày, giá chỉ có mười lăm lượng bạc thôi."

"Đây là bò?" Cố Thừa Duệ hỏi.

"Là bò, thời tiết ở chỗ chúng tôi không nuôi được trâu nước."

"Có bán lừa hay la không?"

Chàng trai vừa nghe thấy lời của hắn thì sự nhiệt tình liền giảm xuống một chút, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Có lừa, ta dẫn các ngươi qua đó xem"

Sau khi nói xong chàng trai dẫn hai người đến một góc chợ, đến nơi, cậu nói với ông già đang cho lừa ăn bên cạnh: "Tôn bá, con dẫn khách đến cho bác rồi."

"Được, cảm ơn con nhé Nhị Tử, buổi trưa ta mời con ăn mì bò."

"Vậy con đợi bác." Cậu ta nói xong, chỉ vào hai vợ chồng Cố Thừa Duệ rồi xoay người chạy đi.

Cố Thừa Duệ thấy vậy thì gật đầu chào hỏi với Tôn bá, sau khi quan sát ba con lừa trước mặt, cuối cùng chọn ra con ở góc trong cùng bên trái, sau đó lên trước kiểm tra miệng của nó một chút, xác định nó không vượt quá hai năm mới hỏi: "Tôn bá, con lừa này bán như thế nào?"

"Không nghĩ tiểu huynh đệ đây vậy mà còn là một chuyên gia, không giấu gì ngươi, con lừa này vừa mới đưa đến, vừa trưởng thành mà còn béo tốt săn chắc, nếu ngươi muốn mua, giá gốc là mười lượng bạc, đồng thời tặng miễn phí cho ngươi thêm một chiếc xe đẩy bằng gỗ nữa." Tôn bá nói xong thì liền chỉ vào một góc nơi có một chiếc xe đang được để đó.

Cố Thừa Duệ quay đầu lại xem, là một chiếc xe lừa mới toanh. Hắn bước lên trước đánh giá một chút, ngoại trừ bánh xe làm bằng gỗ ra, những thứ khác đều làm cho hắn rất hài lòng, ngay cả yên xe cũng được làm rất tốt.

"Vậy bác có roi không, cho ta một cái đi, đỡ mất công ta phải làm một cái mới."

"Roi thì không phải vấn đề gì lớn, để ta cho ngươi." Tôn bá nói xong, từ bên trên rút ra một cái roi đay quăng cho hắn.

"Cảm ơn." Cố Thừa Duệ nhận lấy, rồi chắp tay lại nói.

Sau đó hắn nhìn qua Chu Oánh, Chu Oánh bày ra vẻ mặt đau lòng đưa lên năm lượng vàng, còn lại năm lượng đều là bạc vụn cùng đồng xu.

Thanh toán xong, bác Tôn dạy cho Cố Thừa Duệ làm thế nào để lái và kéo xe. Hai người họ để cái xe kéo lên xe con lừa, sau đó lái về nhà.

Sau khi về đến nhà, lúc Chu Oanh đi trả xe còn xách theo ba cân sườn cho chị Điền, nói: "Điền tỷ, thịt sườn này cho Đại Hoa và Nhị Hoa bồi bổ sức khỏe."

"Sao mà được..." Điền tỷ đang muốn từ chối thì Chu Oanh đã trực tiếp cản nàng lại và nói: "Điền tỷ đừng có khách sáo làm gì, những người láng giềng sống ở đây như mọi người đã giúp chúng ta rất nhiều rồi, thế nên tỷ đừng có từ chối tấm lòng của ta làm gì."

"Vậy muội cũng đừng khách sáo quá."

"Sẽ không đâu!" Chu Oanh nói xong chuẩn bị quay người rời đi, nhưng thấy nét mặt nàng ấy có chút gì đó do dự không thể nói ra, chần chừ một chút mới hỏi: "Điền tỷ, có phải tỷ đang có chuyện gì không, tỷ cứ việc nói, nếu chúng ta có thể giúp tỷ thì chúng ta nhất định sẽ giúp."

"Có phải nhà các người đã mua xe lừa rồi không?"

"Đúng rồi, ngày nào cũng mượn xe của các người thật sự rất ngại."

"Các người bán giá đỗ đã kiếm được rất nhiều tiền có phải không?"

Chu Oanh có chút sửng sốt, lắc đầu: "Cũng không nhiều, nhưng mà tiền mua xe kéo chủ yếu vẫn là nhờ thu thập thảo dược. Nhưng nếu tỷ muốn học cách trồng giá đỗ thì ta có thể chỉ cho tỷ. Cho dù không bán được cho các nhà hàng đi chăng nữa thì giá cả của các món hàng mới này bán cho các phiên chợ cũng không thấp đâu."

Nghe vậy, Điền Đại Hoa mắt sáng lên, ba mẹ con họ sau khi quay về đã trở thành gánh nặng cho em trai.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp