Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 38


2 tháng

trướctiếp

"Được rồi, đợi một chút, ta đi sắp xếp hộp thuốc." Cố Thừa Duệ nói xong liếc nhìn Chu Oánh, sau đó hai người cùng nhau đi vào nhà.

Thấy vậy, người phụ nữ lập tức lùi ra phía cửa và bắt đầu đi đi lại lại một cách bất an.

Bên này, sau khi Chu Oánh vào phòng, nàng lập tức lấy hộp thuốc kiếp trước của hắn ra đưa cho hắn.

Cố Thừa Duệ thấy vậy chỉ lấy ra kim khâu vết thương, chỉ phẫu thuật, kim bạc, một lọ thuốc sát trùng và bông gòn, ngoài ra không lấy thêm thứ gì.

Sau đó hắn nhìn Chu Oánh nói: "Lát nữa ta sẽ tìm Điền đại ca để đưa giá đỗ, nhưng nàng đừng đi."

"Ta biết rồi." Chu Oánh gật đầu.

Sau khi hắn đi rồi, nàng lại cất hộp thuốc đi, nhưng nàng không hề có ý định làm phiền Điền Hữu Vượng mà chỉ khóa cửa lại, kéo xe đẩy về thị trấn.

Nhưng đi được nửa đường thì nàng lại hối hận, một lúc thì không thấy sao, nhưng quãng đường xa thật sự là một công việc tốn nhiều công sức, điều này cũng khiến nàng nảy ra ý tưởng mua một con gia súc.

Lưu chưởng quỹ đang đợi ở cửa trấn từ xa nhìn thấy nàng, sửng sốt một chút, lập tức đi tới nói: "Cố nương tử, hôm nay sao hôm nay ngươi lại đến giao hàng?"

"Tướng công của ta có chuyện khẩn cấp, nên chỉ có ta tới đây, không trì hoãn công việc của ngài chứ?" Chu Oánh ngẩng đầu lên, cười khan hỏi.

"Hóa ra là như vậy, xem ngươi cả người đầy mồ hôi rồi này, hay là để ta làm cho?" Lưu chưởng quỹ nói xong, giành lấy xe đẩy hàng muốn làm.

Chu Oánh thấy vậy cũng không khách sáo nữa, eo của nàng thật ra cũng đau đến không chịu được nữa rồi. Hai người đến tửu lâu cân đồ xong, Chu Oánh ngay cả tiền cũng không lãnh, chỉ chào một tiếng rồi liền chạy ngay đến nhà vệ sinh.

Sau khi đi ra, nàng nhìn thấy cảnh đầu bếp Chu sắc mặt u ám đang quở trách một tiểu nhị. Chu Oánh nghe cuộc nói chuyện giữa họ, biết được chất lượng đậu phụ mua về quá kém, tiến lên nhìn xem thì thấy đậu phụ không sao, chỉ là đậu phụ không được mịn, ăn vào miệng cảm giác sẽ không được ngon.

Đầu bếp Chu thấy Chu Oánh đi qua cũng không mắng tiểu nhị nữa mà xua tay nói: "Được rồi, ngươi ra chợ xem thử xem còn có thể mua được đậu phụ ngon hay không. Ngoài ra, nhớ nói với lão Trương, sau này nếu lại xảy ra chuyện như thế này nữa, tửu lâu của chúng ta sẽ không sử dụng đậu phụ của nhà bọn họ nữa."

"Tiểu nhân nghe nói, lão Trương mất rồi, đây là đậu phụ do cháu trai ông ấy mang đến."

"Mất rồi, làm sao lại mất?"

"Nghe nói lúc rạng sáng ông ấy bị té ở trong sân, lúc phát hiện ra thì đã trễ rồi, vì thế cho nên..."

"Nếu đã như vậy, sau này đành đổi nhà khác vậy..."

"Nhà của ta có được không?" Chu Oánh thấy vậy thì liền lên tiếng hỏi: "Nhà ta chủ yếu ngoài rửa giá ra cũng không có làm công việc khác, nếu có thể làm đậu phụ, cho dù kiếm được không bao nhiêu cũng có thể dùng việc đó để giết thời gian."

Đầu bếp Chu ngạc nhiên liếc nhìn nàng, sau đó chỉ vào mớ đậu phụ, hỏi: "Vậy, trước tiên ngươi nói cho ta biết tại sao ta lại không cần loại đậu phụ này đã?"

"Nguyên nhân chủ yếu là đậu phụ lọc quá qua loa, cộng với lực ép quá mạnh, nhìn chung quá cứng và thô, lúc ăn sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."

Đầu bếp Chu nghe xong, hài lòng gật đầu, nói: "Vậy ngày mai ngươi thử làm một mẻ xem, nếu làm tốt thì giao việc này cho ngươi." Nói đến đây đầu bếp Chu ngừng lại đưa cho nàng túi tiền rồi mới tiếp tục:" Đúng rồi, đây là tiền giá đỗ, với lại Lưu chưởng quỹ nhờ ta nói với các ngươi, lúc các ngươi giao rau cố gắng giao sớm hơn một chút."

"Được, vậy ông làm việc đi, ta đi trước." Chu Oánh gật đầu nhận lấy túi tiền, rồi quay người đẩy xe ra ngoài.

Sau khi rời khỏi tửu lâu Hồng Vận, Chu Oánh trở về nhà, trên đường ghé tiệm tạp hóa mua một cân nước chát, nhìn thấy có bán cải bẹ cuộn khô, liền mua một ký, dự định mua về làm khâu nhục ăn. ...

\

Ở bên đây, sau khi Cố Thừa Duệ theo phu nhân về đến nhà mới biết hai người cùng dòng họ, cùng một gia tộc họ Cố, chỉ có điều cách nhau gần năm đời rồi, vì thế có thể xem như là quan hệ họ hàng của họ là tương đối xa.

Sau khi chào hỏi với những người gác cửa, hắn liền đi vào trong phòng, sau khi nghiêm túc kiểm tra cho người bị thương một lần, phát hiện tuy vết thương rất nặng nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ có điều mất máu quá nhiều nên khiến cho mọi người có chút sợ hãi mà thôi, tuy nhiên cũng không thể vì thế mà coi thường mà phải mau chóng xử lý, nếu không có thể sẽ gây chết vì mất máu.

Sau khi làm xong xuôi mọi việc, hắn lui ra ngoài và nói: "Vẫn là câu nói đó, ta nắm chắc 30% thành công. Nếu đồng ý chữa trị ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng lỡ như... các ngươi cũng đừng trách ta."

"Chữa! chữa! Chỉ cần còn một tia hy vọng thì đều chữa." Phu nhân vội vàng gật đầu, nói.

"Vậy cần bao nhiêu tiền?" Một người trung niên lo lắng hỏi.

"Chúng ta là người cùng dòng họ nên miễn phí trị liệu, nhưng tiền thuốc các ngươi phải trả." Nói đến đây hắn trầm tư một lúc rồi nói tiếp: "Nếu thuận lợi, một lượng bạc là đủ rồi, đương nhiên sau đó cũng phải bồi dưỡng tốt một chút."

"Vậy làm phiền Thừa Duệ, chúng tôi chữa." Lão nhân ngồi ở giữa mặt ủ mày chau, mở miệng nói.

"Được, vậy mau nấu một nồi nước nóng, nhớ kỹ nồi nhất định phải rửa sạch sẽ, không được phép có dính vết dầu." Cố Thừa Duệ nói xong lại yêu cầu mang đèn dầu vào phòng để làm nóng kim châm, cầm máu cho người bị thương.

Đợi nước nóng đun xong, Cố Thừa Duệ cẩn thận vệ sinh bên ngoài miệng vết thương một lúc. Sau khi xử lý xong lại dùng i-ốt cẩn thận xử lý miệng vết thương một lần nữa, sau đó kiểm tra đi kiểm tra lại, sau khi xác định bên trong không còn bụi bẩn, thì dùng kim châm đâm vào các huyệt đạo để đạt được hiệu quả tê liệt cục bộ.

Hắn gọi hai nam nhân vào trong đè giữ người bệnh lại, sau đó dưới sự há mồm trợn mắt của mọi người, hắn nhanh chóng mà cẩn thận khâu miệng vết thương lại với nhau.

Bận rộn xong thì hắn trực tiếp ngồi sang một bên, phất tay nói: "Có thể đắp chăn cho bệnh nhân rồi, nhớ rằng chăn tuyệt đối phải dùng loại sạch sẽ, tốt nhất là chăn đã được phơi khô dưới ánh mặt trời, nếu không thì rất dễ bị nhiễm trùng."

"Cái này chúng tôi cũng hiểu, đúng lúc chăn vừa mới phơi xong." Một nam nhân nói, sau đó xoay người mang một cái chăn mới tới.

Cố Thừa Duệ thấy vậy thì lấy giấy bút từ trong hòm thuốc ra viết đơn thuốc, sau đó bảo: "Đến tiệm thuốc Lạc Thị bốc thuốc trước đi, thuốc của ta không được đầy đủ."

Nói xong đem đơn thuốc đưa cho một người trong đó, tiếp theo dặn dò mọi người còn lại vài câu, cuối cùng tán gẫu vài câu xong, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Vừa đi, hắn cũng nhân cơ hội đó mà quan sát, hiểu rõ rằng hiện tại vai vế của gia đình này là cao nhất trong gia tộc, chẳng hạn tuổi tác vị lão gia kia xấp xỉ trưởng tộc, nhưng vai vế lại cao hơn một bậc. Ngay cả trưởng tộc còn phải cung kính gọi người này một tiếng cửu thúc, mà hắn ta thì phải gọi là cửu gia gia. Ngoài ra, người còn đang bị thương ở trong kia, hắn ta phải gọi là Thập tam thúc.

Đi đến cửa nhà thì hắn đúng lúc đụng phải Chu Oánh đang vội vã kéo xe trở về, bất chợt sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không có nổi giận, nhận lấy xe đẩy trả cho Điền gia.

Đợi đến lúc hai người về đến nhà, Cố Thừa Duệ mới đỡ nàng ngồi xuống, nói: "Buổi trưa nàng muốn ăn gì, ta đi làm."

Chu Oánh nghe xong cũng không khách sáo, từ không gian lấy ra một miếng đậu phụ, nửa cân thịt heo, nói: "Chàng tự lo liệu đi, không gian còn có vài cái màn thầu, đủ cho chúng ta ăn rồi."

Cố Thừa Duệ nhận lấy đồ ăn, quay người đi ra ngoài cửa, còn Chu Oánh trực tiếp nằm thẳng cẳng ra giường, bỗng chốc cảm thấy hơi thở dễ chịu hơn, eo cũng dễ chịu nhiều hơn. Nói thật nàng còn chưa từng cảm thấy rằng nằm thẳng thôi mà lại thoải mái như vậy, xem ra sau này còn phải chú ý nhiều hơn. ..."Được rồi, đợi một chút, ta đi sắp xếp hộp thuốc." Cố Thừa Duệ nói xong liếc nhìn Chu Oánh, sau đó hai người cùng nhau đi vào nhà.

Thấy vậy, người phụ nữ lập tức lùi ra phía cửa và bắt đầu đi đi lại lại một cách bất an.

Bên này, sau khi Chu Oánh vào phòng, nàng lập tức lấy hộp thuốc kiếp trước của hắn ra đưa cho hắn.

Cố Thừa Duệ thấy vậy chỉ lấy ra kim khâu vết thương, chỉ phẫu thuật, kim bạc, một lọ thuốc sát trùng và bông gòn, ngoài ra không lấy thêm thứ gì.

Sau đó hắn nhìn Chu Oánh nói: "Lát nữa ta sẽ tìm Điền đại ca để đưa giá đỗ, nhưng nàng đừng đi."

"Ta biết rồi." Chu Oánh gật đầu.

Sau khi hắn đi rồi, nàng lại cất hộp thuốc đi, nhưng nàng không hề có ý định làm phiền Điền Hữu Vượng mà chỉ khóa cửa lại, kéo xe đẩy về thị trấn.

Nhưng đi được nửa đường thì nàng lại hối hận, một lúc thì không thấy sao, nhưng quãng đường xa thật sự là một công việc tốn nhiều công sức, điều này cũng khiến nàng nảy ra ý tưởng mua một con gia súc.

Lưu chưởng quỹ đang đợi ở cửa trấn từ xa nhìn thấy nàng, sửng sốt một chút, lập tức đi tới nói: "Cố nương tử, hôm nay sao hôm nay ngươi lại đến giao hàng?"

"Tướng công của ta có chuyện khẩn cấp, nên chỉ có ta tới đây, không trì hoãn công việc của ngài chứ?" Chu Oánh ngẩng đầu lên, cười khan hỏi.

"Hóa ra là như vậy, xem ngươi cả người đầy mồ hôi rồi này, hay là để ta làm cho?" Lưu chưởng quỹ nói xong, giành lấy xe đẩy hàng muốn làm.

Chu Oánh thấy vậy cũng không khách sáo nữa, eo của nàng thật ra cũng đau đến không chịu được nữa rồi. Hai người đến tửu lâu cân đồ xong, Chu Oánh ngay cả tiền cũng không lãnh, chỉ chào một tiếng rồi liền chạy ngay đến nhà vệ sinh.

Sau khi đi ra, nàng nhìn thấy cảnh đầu bếp Chu sắc mặt u ám đang quở trách một tiểu nhị. Chu Oánh nghe cuộc nói chuyện giữa họ, biết được chất lượng đậu phụ mua về quá kém, tiến lên nhìn xem thì thấy đậu phụ không sao, chỉ là đậu phụ không được mịn, ăn vào miệng cảm giác sẽ không được ngon.

Đầu bếp Chu thấy Chu Oánh đi qua cũng không mắng tiểu nhị nữa mà xua tay nói: "Được rồi, ngươi ra chợ xem thử xem còn có thể mua được đậu phụ ngon hay không. Ngoài ra, nhớ nói với lão Trương, sau này nếu lại xảy ra chuyện như thế này nữa, tửu lâu của chúng ta sẽ không sử dụng đậu phụ của nhà bọn họ nữa."

"Tiểu nhân nghe nói, lão Trương mất rồi, đây là đậu phụ do cháu trai ông ấy mang đến."

"Mất rồi, làm sao lại mất?"

"Nghe nói lúc rạng sáng ông ấy bị té ở trong sân, lúc phát hiện ra thì đã trễ rồi, vì thế cho nên..."

"Nếu đã như vậy, sau này đành đổi nhà khác vậy..."

"Nhà của ta có được không?" Chu Oánh thấy vậy thì liền lên tiếng hỏi: "Nhà ta chủ yếu ngoài rửa giá ra cũng không có làm công việc khác, nếu có thể làm đậu phụ, cho dù kiếm được không bao nhiêu cũng có thể dùng việc đó để giết thời gian."

Đầu bếp Chu ngạc nhiên liếc nhìn nàng, sau đó chỉ vào mớ đậu phụ, hỏi: "Vậy, trước tiên ngươi nói cho ta biết tại sao ta lại không cần loại đậu phụ này đã?"

"Nguyên nhân chủ yếu là đậu phụ lọc quá qua loa, cộng với lực ép quá mạnh, nhìn chung quá cứng và thô, lúc ăn sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."

Đầu bếp Chu nghe xong, hài lòng gật đầu, nói: "Vậy ngày mai ngươi thử làm một mẻ xem, nếu làm tốt thì giao việc này cho ngươi." Nói đến đây đầu bếp Chu ngừng lại đưa cho nàng túi tiền rồi mới tiếp tục:" Đúng rồi, đây là tiền giá đỗ, với lại Lưu chưởng quỹ nhờ ta nói với các ngươi, lúc các ngươi giao rau cố gắng giao sớm hơn một chút."

"Được, vậy ông làm việc đi, ta đi trước." Chu Oánh gật đầu nhận lấy túi tiền, rồi quay người đẩy xe ra ngoài.

Sau khi rời khỏi tửu lâu Hồng Vận, Chu Oánh trở về nhà, trên đường ghé tiệm tạp hóa mua một cân nước chát, nhìn thấy có bán cải bẹ cuộn khô, liền mua một ký, dự định mua về làm khâu nhục ăn. ...

\

Ở bên đây, sau khi Cố Thừa Duệ theo phu nhân về đến nhà mới biết hai người cùng dòng họ, cùng một gia tộc họ Cố, chỉ có điều cách nhau gần năm đời rồi, vì thế có thể xem như là quan hệ họ hàng của họ là tương đối xa.

Sau khi chào hỏi với những người gác cửa, hắn liền đi vào trong phòng, sau khi nghiêm túc kiểm tra cho người bị thương một lần, phát hiện tuy vết thương rất nặng nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ có điều mất máu quá nhiều nên khiến cho mọi người có chút sợ hãi mà thôi, tuy nhiên cũng không thể vì thế mà coi thường mà phải mau chóng xử lý, nếu không có thể sẽ gây chết vì mất máu.

Sau khi làm xong xuôi mọi việc, hắn lui ra ngoài và nói: "Vẫn là câu nói đó, ta nắm chắc 30% thành công. Nếu đồng ý chữa trị ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng lỡ như... các ngươi cũng đừng trách ta."

"Chữa! chữa! Chỉ cần còn một tia hy vọng thì đều chữa." Phu nhân vội vàng gật đầu, nói.

"Vậy cần bao nhiêu tiền?" Một người trung niên lo lắng hỏi.

"Chúng ta là người cùng dòng họ nên miễn phí trị liệu, nhưng tiền thuốc các ngươi phải trả." Nói đến đây hắn trầm tư một lúc rồi nói tiếp: "Nếu thuận lợi, một lượng bạc là đủ rồi, đương nhiên sau đó cũng phải bồi dưỡng tốt một chút."

"Vậy làm phiền Thừa Duệ, chúng tôi chữa." Lão nhân ngồi ở giữa mặt ủ mày chau, mở miệng nói.

"Được, vậy mau nấu một nồi nước nóng, nhớ kỹ nồi nhất định phải rửa sạch sẽ, không được phép có dính vết dầu." Cố Thừa Duệ nói xong lại yêu cầu mang đèn dầu vào phòng để làm nóng kim châm, cầm máu cho người bị thương.

Đợi nước nóng đun xong, Cố Thừa Duệ cẩn thận vệ sinh bên ngoài miệng vết thương một lúc. Sau khi xử lý xong lại dùng i-ốt cẩn thận xử lý miệng vết thương một lần nữa, sau đó kiểm tra đi kiểm tra lại, sau khi xác định bên trong không còn bụi bẩn, thì dùng kim châm đâm vào các huyệt đạo để đạt được hiệu quả tê liệt cục bộ.

Hắn gọi hai nam nhân vào trong đè giữ người bệnh lại, sau đó dưới sự há mồm trợn mắt của mọi người, hắn nhanh chóng mà cẩn thận khâu miệng vết thương lại với nhau.

Bận rộn xong thì hắn trực tiếp ngồi sang một bên, phất tay nói: "Có thể đắp chăn cho bệnh nhân rồi, nhớ rằng chăn tuyệt đối phải dùng loại sạch sẽ, tốt nhất là chăn đã được phơi khô dưới ánh mặt trời, nếu không thì rất dễ bị nhiễm trùng."

"Cái này chúng tôi cũng hiểu, đúng lúc chăn vừa mới phơi xong." Một nam nhân nói, sau đó xoay người mang một cái chăn mới tới.

Cố Thừa Duệ thấy vậy thì lấy giấy bút từ trong hòm thuốc ra viết đơn thuốc, sau đó bảo: "Đến tiệm thuốc Lạc Thị bốc thuốc trước đi, thuốc của ta không được đầy đủ."

Nói xong đem đơn thuốc đưa cho một người trong đó, tiếp theo dặn dò mọi người còn lại vài câu, cuối cùng tán gẫu vài câu xong, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Vừa đi, hắn cũng nhân cơ hội đó mà quan sát, hiểu rõ rằng hiện tại vai vế của gia đình này là cao nhất trong gia tộc, chẳng hạn tuổi tác vị lão gia kia xấp xỉ trưởng tộc, nhưng vai vế lại cao hơn một bậc. Ngay cả trưởng tộc còn phải cung kính gọi người này một tiếng cửu thúc, mà hắn ta thì phải gọi là cửu gia gia. Ngoài ra, người còn đang bị thương ở trong kia, hắn ta phải gọi là Thập tam thúc.

Đi đến cửa nhà thì hắn đúng lúc đụng phải Chu Oánh đang vội vã kéo xe trở về, bất chợt sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không có nổi giận, nhận lấy xe đẩy trả cho Điền gia.

Đợi đến lúc hai người về đến nhà, Cố Thừa Duệ mới đỡ nàng ngồi xuống, nói: "Buổi trưa nàng muốn ăn gì, ta đi làm."

Chu Oánh nghe xong cũng không khách sáo, từ không gian lấy ra một miếng đậu phụ, nửa cân thịt heo, nói: "Chàng tự lo liệu đi, không gian còn có vài cái màn thầu, đủ cho chúng ta ăn rồi."

Cố Thừa Duệ nhận lấy đồ ăn, quay người đi ra ngoài cửa, còn Chu Oánh trực tiếp nằm thẳng cẳng ra giường, bỗng chốc cảm thấy hơi thở dễ chịu hơn, eo cũng dễ chịu nhiều hơn. Nói thật nàng còn chưa từng cảm thấy rằng nằm thẳng thôi mà lại thoải mái như vậy, xem ra sau này còn phải chú ý nhiều hơn. ...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp