Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút, hắn ngừng lại công việc trong tay, vội quay đầu nói: "Nàng còn nhớ rõ nhà xí mà ngồi xổm không*, đổi hầm cầu thành dạng nghiêng, có thể vọt tiến thẳng vào hố phân ấy."
*Chỗ này em không hiểu lắm.
"Cũng được, dù sao cũng đỡ hơn so với hiện tại."
Cố Thừa Duệ nhẹ gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình.
Chu Oánh thấy vậy thì lấy vôi sống ra trát dọc theo đường chân tường một vòng, cuối cùng lấy ra cho hắn văn phòng tứ bảo, cùng nhựa cao su, nàng liền xoay người đi phòng bếp, nàng bỏ hai con cá còn dư lại vào trong lu.
Sau đó mang theo hai cái vạc nước vừa mua tiến vào không gian, dùng máy khoan điện tại đục phần dưới của vạc thành mấy cái lỗ.
Sau khi rửa sạch sẽ thì lấy hai cân đậu nành cùng đậu xanh phân ra ngâm vào, đắp khăn ẩm lên đó. Sau khi làm xong thì đem ra khỏi không gian bỏ cạnh bếp lò.
Cuối cùng, nàng bỏ một mồi lửa vào trong lòng bếp, sau đó xách cái giỏ bên trên cùng con dao dự định đến chân núi cắt ít cỏ khô để dành nhóm lửa.
Không nghĩ tới vừa đến chân núi liền nghe loáng thoáng được từng đợt tiếng khóc kiềm chế quen thuộc, Chu Oánh sửng sốt một chút rồi lần theo tiếng tìm qua, sau đó liền thấy Cố Thừa Hỉ đang ngồi một chỗ sau tảng đá ôm đầu oan ức khóc.
Chu Oánh chần chờ một chút vẫn là đi tới vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: "Thừa Hỉ, đây là thế nào, làm sao còn khóc lên?"
Thừa Hỉ quay đầu cười gượng nói: "Tam tẩu, là ngươi sao."
"Ở nhà chịu oan ức?"
"Không có, không có, chính là..."Cố Thừa Hỉ ấp úng trả lời.
Chu Oánh thấy vậy cũng không tiếp tục hỏi nhiều, nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu gầy đi rõ rệt, chần chừ lên tiếng: "Đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, nhưng mà người phải tìm đúng đối tượng để khóc, để người ta biết ngươi bị ủy oan ức mới được."
Cố Thừa Hỉ nghe xong mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Chu Oánh tức giận gõ gõ đầu của cậu nói: "Không đúng sao, ngươi ở đây khóc có ai biết đâu, còn không bằng chặt chút củi phát tiết một chút oan ức trong lòng."
Nói xong nàng liền quay người hướng nơi có nhiều cỏ khô đi đến.
Cố Thừa Vui ngẩng đầu như có điều suy nghĩ nhìn về phía bóng lưng của nàng, thế nhưng là con thứ vốn là sự tồn tại có cũng được không có cũng chẳng sao.
Trước kia bọn cậu không phải cũng giống nhau sao, chút khổ chút mệt này còn có thể thế nào chứ, cũng không có người sẽ đau lòng.
Không phải, cậu còn có di nương, nhưng mà rất nhanh liền phủ nhận, di nương của cậu hiện tại so với cậu còn khó hơn.
Kia phụ thân cùng lão phu nhân thì sao, xem ra chính mình đúng thực nên tìm người tố khổ một chút, nghĩ một chút biện pháp, chứ không thể chỉ dựa vào bản thân mãi, sớm muộn cũng sẽ bị mệt mỏi.
Bên này Chu Oánh không biết lòng dạ nhỏ mọn của cậu, nàng nghiêm túc cắt cỏ nhưng mà cỏ không cắt được bao nhiêu, ngược lại tìm thấy được một tổ mười mấy trứng gà rừng.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ gầy của Cố Thừa Hỉ, quay người đối với hắn vẫy vẫy tay: "Thừa Hỉ, tới đây."
Cố Thừa Hỉ nghe nàng triệu gọi sửng sốt một chút, vẫn chạy tới: "Tam tẩu, sao thế?"
Chu Oánh chỉ vào tổ trứng gà rừng kia: "Chúng ta chia đôi, mỗi người năm cái."
"Cho ta thật sao?" - Đôi mắt của Cố Thừa Hỉ sáng lên, nói.
Cậu cùng di nương mặc dù có thể ăn no, nhưng thật là rất thiếu đạm, trong nhà trứng gà cũng không có phần của cậu, cậu cũng rất thèm.
Huống chi còn có di nương, ăn cũng không bằng mình, cho nên cậu quả thật là cần mấy cái trứng gà này.
"Đương nhiên, không phải thì ta bảo ngươi tới đây làm gì, bất quá ngươi có thể ăn được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi." - Chu Oánh nói xong liền chọn cho cậu năm quả lớn.
Cố Thừa Hỉ nhận lấy thì cũng bình tĩnh lại, trong nhà có những người kia, nếu cậu mang về sợ là không có phần của hai mẹ con cậu.
Sau đó nhìn về phía Chu Oánh: "Tam tẩu, ta có thể đun sôi trứng ở nhà ngươi rồi mới mang về không?"
"Có thể, luộc xong rồi đến tối thì cầm về nhà.
Nhưng mà, muốn ăn một mình lâu dài, ngươi phải tự mình nghĩ biện pháp, ví dụ như nướng ăn." - Chu Oánh nói xong thì để cậu đem trứng gà rừng bỏ vào bên trong giỏ
Sau khi Cố Thừa Hỉ nghe thì con mắt sáng lên, kích động liên tục gật đầu: "Ta đã biết."
"Ừ, nhưng phải chú ý an toàn, ăn xong phải đem cái đuôi thu thập sạch sẽ, đừng để lòi ra." - Chu Oánh nói xong thì tiếp tục cắt cỏ khô, mà Cố Thừa Hỉ thì quay người vui vẻ đi đốn củi.
Một lát sau, Chu Oánh đã cắt đầy một sọt cỏ rồi đi về nhà.
Đúng lúc trời đã tối mịt, nàng trực tiếp đi vào phòng bếp. Đầu tiên là nàng bỏ trứng gà vào nồi luộc lên, vớt trứng ra rồi để sang một bên.
Tiếp theo, nàng bắt đầu nấu cơm chiều, bao gồm có cháo gạo kê, màn thầu men đen hấp, cuối cùng là món nấm mèo xào thịt và trứng gà rừng.
Đợi tới lúc nàng nấu sắp xong, Cố Thừa Hỷ lặng lẽ tiến vào phòng bếp, cậu hít hít cái mũi nói: "Tam tẩu, tẩu nấu thức ăn vẫn ngon như vậy."
"Vậy đệ ở lại cùng nhau ăn cơm trước khi về nhé."
"Để sau này có cơ hội đi. Nếu đệ quay về quá muộn thì đệ có thể thật sự không có cơm ăn đó."
"Được rồi, vậy đệ trở đi về nhà nhớ cẩn thận một chút." Chu Oánh nói xong, sau đó nàng cầm năm quả trứng gà rừng trứng và một cái màn thầu đưa cho cậu rồi nói: "Đệ đã mệt mỏi cả một buổi trưa rồi, đệ ăn lót dạ một chút trước đi."
"Cảm ơn tam tẩu, vậy tiểu đệ về trước đây." Cố Thừa Hỉ chần chờ một chút rồi vẫn nhận lấy thức ăn. Sau đó, cậu cắn màn thầu rồi bước ra khỏi phòng bếp.
Chờ cậu đi rồi, Cố Thừa Duệ mới đi đến nói: "Vừa rồi có phải là lão Thất đã tới đây hay không?"
"Đúng vậy, ta đã chuẩn bị một chút thức ăn cho đệ ấy." Chu Oánh nói xong, sau đó nàng kể lại chuyện nhóc con đã lén lút khóc và cả chuyện cậu chia trứng gà rừng trong chiều nay cho hắn nghe.
Cố Thừa Duệ hơi ngẩn người ra một chút, nói: "Bình thường, tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa lúc trước sao có thể chịu đựng được cuộc sống cực khổ và nghèo khó như bây giờ chứ.
Sau này, nếu có thể giúp đỡ thì chúng ta giúp đỡ. Nhưng phải kiểm soát sự giúp đỡ ở một mức độ vừa phải, để tránh gây rắc rối cho chúng ta."
"Vâng, chúng ta ăn cơm trước đi." Chu Oánh gật đầu nói xong, nàng bắt đầu bưng cơm ra.
Sau khi ăn xong, trời đã hoàn toàn tối sầm lại. Cố Thừa Duệ xoay người, từ phòng Tây lấy ra một cái túi tiền đưa cho nàng rồi nói: "Nha đầu, đây là số tiền còn sót lại sau khi mua xong đồ hôm nay, tổng cộng là tám lượng ba văn tiền, nàng giữ lại đi.
Chỗ ta còn hai trăm văn tiền, một trăm văn tiền là tiền thức ăn cho trưởng tộc và một trăm văn tiền khác là tiền đồ dùng trong nhà ."
"Duệ ca, chàng vẫn nên giữ ba trăm văn tiền này làm tiền tiêu vặt đi." Chu Oánh nói xong, sau nàng trả lại ba xâu tiền tiêu vặt cho hắn.
"Vậy cảm ơn tức phụ." Cố Thừa Duệ cười rồi nhận lấy tiền nói.
"Đúng rồi, tiền đồ dùng trong nhà không cần phải gấp gáp đưa qua đâu, ta đã thỏa thuận xong với Điền thúc là sẽ cùng nhau tính tiền rồi."
"Cũng đúng, ta sẽ đưa tiền thức ăn trước.
Đúng rồi còn có chỗ cá kia, ta cũng phải tặng cá cho bọn họ, một con cá tặng cho nhà của trưởng tộc và một con cá tặng cho nhà của trưởng thôn, xem như đó là một lời cảm ơn sự giúp đỡ trước kia của bọn họ."
"Nên làm vậy, đúng rồi, trong không gian còn tồn không ít điểm tâm, chúng ta tặng mỗi nhà hai cân đi." Chu Oánh nói xong liền biến mất tại chỗ.
Lúc nàng quay trở ra, trong tay cầm thêm hai bao bánh hạch đào và hai bao bánh táo.