Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 30


2 tháng

trướctiếp

"Đúng vậy, trong nhà có hai đứa bé, nên có nhiều quần áo bẩn cần giặt lắm."- Điền đại tỷ nói đến đây thì đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: "Tiến vào ngồi chút nha?"

"Hôm nào đi, mấy ngày này ta cứ lên núi liên tục, phải về nhà dọn dẹp rồi giặt quần áo nữa."

"Vậy thôi, chừng nào rảnh thì nhớ đến chơi nhé."- Điền đại tỷ nói xong thì trực tiếp đi về nhà.

Mà Chu Oánh cũng trở về nhà, đầu tiên là quét dọn nhà cửa sạch sẽ, cuối cùng là ném tất cả quần áo đã thay vào máy giặt trong không gian.

Có điều lần này cũng không thật sự ném*, mà là tẩy xong rồi vặt, sau đó trực tiếp phơi ra sợi dây bên ngoài.

*Hỏng có hiểu đang nói gì luôn.

Nàng vừa đem quần áo phơi lên trên, Điền Gia Hưng đẩy xe đồ dùng trong nhà đi đến, Chu Oánh lập tức nghênh đón tiếp lấy: "Gia Hưng thúc, nhanh như vậy liền làm xong rồi sao?"

"Biết các ngươi cần dùng vội, nên mới đưa bàn ghế với giường trước cho các ngươi nè. Có điều, bàn bát tiên cùng cái ghế, cùng bàn đọc sách phải chờ mấy ngày mới về."- Điền Gia Hưng nói xong thì đẩy xe ba gác lên cổng, sau đó bắt đầu dỡ xe.

Chu Oánh lập tức tiến lên phụ giúp tháo đồ vật xuống, vừa làm vừa hỏi: "Vậy thì phải chờ thêm mấy ngày nữa?"

"Ít nhất cũng phải là mười ngày sau đó."

"Đã biết, vậy tiền công đến lúc đó rồi trả cùng một lượt luôn nha?"

"Không có vấn đề, vậy ngươi làm việc của ngươi tiếp đi, ta đi về trước."- Điền Gia Hưng nói xong thì kéo xe ba gác vội vàng ra cửa.

Chu Oánh thì đem tất cả đồ dùng trong nhà cầm vào trong nhà chà xát một lần.

Sau đó, lấy bộ chăn mền đã giặt sạch vốn đã cũ nát, đổi màn cửa bằng bông vải trên nhà chính.

Sau khi nàng làm xong thì cũng đã gần đến giờ cơm trưa, nàng trực tiếp lấy nửa ký tôm he lớn từ không gian ra, luộc một nồi tôm bự, sau đó làm thêm một phần cải trắng xào dấm, cuối cùng, nàng hâm thêm mười cái bánh bao thịt bò.

Đợi nàng làm sắp xong cơm trưa, Cố Thừa Duệ cũng đẩy xe ba gác đi đến, đằng sau còn có Điền Gia Vượng đi theo.

Chu Oánh sửng sốt một chút, lập tức thu nồi tôm bự vừa làm xong vào trong không gian.

Đương nhiên nàng không phải là không muốn cho Điền Gia Vượng ăn, mà là nàng còn chưa gặp qua chỗ nào có bán tôm bự như thế này, thật sự là không biết giải thích sau.

Sau đó, nàng vội chạy lên nghênh đón: "Tướng công, Điền đại ca các ngươi trở về rồi."

Sau khi nàng nói xong, mắt nhìn về xe ba gác đang chất đầy đồ lên trên đó: "Sao mọi người lại mua nhiều đồ như thế vậy."

"Cũng không có bao nhiêu, ngoại trừ mấy món nàng dặn ta mua, thì còn lại là dược liệu dùng để trị mấy bệnh thông thường."Cố Thừa Duệ nói đến đây, hắn đưa cái lu nhỏ đến trước mặt nàng: "Lúc trở về ta có mua mấy con cá, nàng nấu hai đầu cá đi, một hồi nữa ta muốn uống hai chén với Điền đại ca."

"Không có vấn đề gì, vậy các ngươi vào nhà uống miếng nước nghỉ ngơi một chút đu, đồ ăn sẽ lập tức xong ngay."- Chu Oánh nói xong thì lên tiếng chào hỏi Điền Gia Vượng, sau đó nàng mang theo vạc nước vào phòng.

Cố Thừa Duệ lập tức đem một cái lu và một ít hạt đậu ra, lúc này mới cùng Điền Gia Vượng tiến vào nhà chính.

Ở bên phía Chu Oánh, lúc nàng nhìn vào lu đựng cá thì phát hiện có cá sạo rất ngon, trực tiếp hấp đầu cá này.

Sau đó, nàng om thêm đầu cá chép lớn, rồi làm thịt kho tàu cá chép.

Sau đó, nàng cảm thấy chỉ có ba món thì quá ít, ăn có hơi ngán một chút, nên nàng rang thêm củ lạc, rồi làm một phần bánh canh.

Sau khi nấu xong, nàng bưng đồ ăn ra nhà chính.

Có điều nàng cũng không ở lại, mà là thu thập một chút rồi trở về phòng bếp, một mình một người ăn nồi tôm bự với uống một lon Cocacola.

Bên trong nhà chính, Cố Thừa Duệ một bên kêu gọi Điền Gia Vượng dùng bữa, uống rượu, một bên cảm tạ ân tình mà hắn ta đã giúp gia đình mình lúc trước

Chờ hai người ăn uống no say, Cố Thừa Duệ mới lên tiếng: "Chuyện dựng củi lều ấy, ngày mai còn xin Điền đại ca hỗ trợ nhiều hơn."

"Cố lão đệ khách sáo rồi, đều là hàng xóm với nhau, chút chuyện nhỏ ấy giúp nhau là chuyện nên làm mà. Hơn nữa, có một đại phu như đệ ở bên cạnh, trong lòng huynh liền an tâm hơn nhiều."- Điền Gia Vượng nói đến đây thì lập tức nhớ tới vợ và đứa con đã qua đời của mình, sóng mũi bất giác cay cay, nước mắt lập tức trào dâng

Cố Thừa Duệ thấy vậy thì cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng mà loại chuyện tế nhị này thật đúng là muốn khuyên cũng khuyên không được, hắn đành phải nói: "Sau này có chuyện cần nhờ tiểu đệ thì cứ mở miệng, tiểu đệ nhất định sẽ hết sức nỗ lực giúp đỡ."

"Để đệ chế giễu rồi."- Điền Gia Vượng lau nước mắt gượng cười trả lời.

"Lời ấy nói sai rồi, nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm mà thôi. Huống chi làm vợ mà rơi lệ, tiểu đệ cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại càng nói rõ huynh là người trọng tình trọng nghĩa. Nhưng mà người mất thì cũng đã mất rồi, tiểu đệ vẫn hi vọng huynh nên nhìn về phía trước, chắc chắn tẩu tử cũng không hi vọng huynh vẫn luôn đắm chìm trong quá khứ đâu."

Điền Gia Vượng nhẹ gật đầu, nâng chén hướng hắn kính một ly rồi tự mình cạn một chén.

Cố Thừa Duệ thấy vậy cũng nâng chén kính đối phương, hắn bắt đầu nói sang chuyện khác: "Điền đại ca, không bằng tiểu đệ dạy huynh cách nhận biết dược liệu đi, như vậy sau này lúc huynh lên núi đi săn có thể thuận đường hái chút dược liệu trở về bán cho ta, nguồn thu sẽ ổn định hơn nghề săn của huynh nhiều nhiều."

"Có phải sẽ rất khó không?"

"Sẽ không, hái thuốc cũng không phải học y, chỉ cần học cách phân biệt là có thể làm rồi. Đương nhiên nếu như huynh muốn dựa vào nghề này mà sống, vậy kiến thức cần học chắc chắn sẽ không ít."

"Được, huynh nghe đệ, sau này lúc nào đệ lên núi thì nhớ gọi ta một tiếng."

"Nhất định rồi."- Cố Thừa Duệ nói xong thì bảo đối phương ăn thêm hai cái bánh bao cho no

Chờ hai người hoàn toàn cơm nước no nê, Cố Thừa Duệ mới đẩy xe ba gác đưa Điền Gia Vượng trở về.

Sau khi trở về, hắn bắt đầu thu thập lại dược liệu.

Chờ hắn làm việc sắp xong thì Chu Oánh cũng đã rửa sạch nồi, hắn lập tức đứng dậy hỏi: "Bé con, ta nhớ là trước đây chúng ta có thu thập năm tủ thuốc second-hand để trong không gian, không biết nàng còn nhớ rõ không?"

"Tủ thuốc sao, hình như là còn nằm trong đấy, chàng định trực tiếp lấy ra sau?"

"Đúng vậy, lấy một tủ ra dùng trước đi, đồ second-hand mà, không ai để ý đâu."

"Được, chàng chờ một lát, ta đi tìm thử."- Chu Oánh nói xong thì tiến vào phòng nhỏ ở phía tây.

Sau đó, nàng lách mình tiến vào không gian, dùng tinh thần lực lật tìm đồ vật bên trong nhà kho khoảng chừng mười lăm phút đồng hồ, mới tìm được tủ thuốc mà hắn nhắc đến, cũng trực tiếp bỏ vào căn phòng ở phía tây.

Cố Thừa Duệ nghe được động tĩnh thì đi đến, hắn nói: "Đúng rồi, chính là cái này, 88 cái ngăn kéo, trước mắt nhiêu đây là đủ rồi."

"Vậy thì bỏ vào trong phòng này đi, mai sau nơi này chính là phòng của chàng kiêm thư phòng."- Chu Oánh nói xong thì dán tủ thuốc lên trên tường ở phía tây.

"Được, vậy lấy thêm chút vôi sống bỏ vào trong phòng hút hút độ ẩm."- Cố Thừa Duệ dứt lời, hắn bắt đầu căn cứ theo thói quen của mình mà bày dược liệu ra.

Đồng thời, hắn cũng kể chuyện mình hẹn Điền Gia Vượng ngày mai tới hỗ trợ dựng củi lều cho nàng nghe rồi hỏi: "Bé con, có cần dựng lại ổ gà không?"

"Không cần đâu, ta cũng không muốn nuôi gà ở trong nhà, đến mùa hè nóng thì ổ của chúng hôi lắm. Có điều ngược lại là có thể đổi lại nhà vệ sinh một chút, bồn cầu kia ngồi thực sự quá khó chịu, không chỉ phải thường xuyên dọn rửa, mà nếu không cẩn thận thì nước sẽ bắn tung tóe đến trên thân."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp