Cố Thừa Duệ cầm lấy một bao nói: "Ta đi tới nhà của trưởng tộc trước, nàng ở nhà nhất định phải cẩn thận."

Nói xong, sau đó hắn tam xâu tiền thu được phòng tây. Sau đó, hắn xách theo điểm tâm và cá đi ra cửa.

Khi tới nhà của trưởng tộc, người một nhà đang ăn cơm. Nhìn thấy hắn xách theo đồ đạc tiến vào nhà, trưởng tộc lập tức đứng dậy xụ mặt nói: "Thừa Duệ, ngươi làm gì vậy? Tại sao tới cửa nhà của ta mà còn mang theo đồ vật như vậy?"

Vương thị cũng đứng dậy theo rồi phụ họa nói: "Đúng vậy đó. Cặp phu thê mới cưới các ngươi cũng không dễ dàng gì. Ngươi mau mang về để bồi bổ cơ thể và tranh thủ sớm sinh hài tử một chút đi."

"Tuy tiểu chất bất tài, nhưng hiếu thảo với trưởng bối vẫn là điều nên làm mà." Cố Thừa Duệ nói xong, hắn đặt đồ vật sang một bên.

Tiếp theo, hắn lấy ra một trăm văn tiền nói: "Đại nương, đây là tiền trả cho cải thảo."

"Tiểu tử này, tính toán quá rõ ràng rồi đi." Vương thị cười nói.

"Nếu lúc ấy tiểu chất đã nói là mua, vậy thì số tiền này nhất định phải trả.

Giống như những món đồ dệt kim của đại bá lúc trước, tiểu tử biết đó là quà tặng đáp lễ cho nồi lẩu, tất nhiên là ta sẽ không khách sáo với mọi người rồi."

"Không tồi, có lễ có tiết, xem ra mấy năm đọc sách cũng không phải là tốn công vô ích." Trưởng tộc nghe xong, ông ta tán đồng gật đầu nói.

Sau đó, ông ta hô lên: "Ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi."

"Không được đâu đại bá, tiểu chất ăn xong rồi mới đi qua đây. Mọi người mau ăn đi." Cố Thừa Duệ nói xong, hắn chắp tay hành lễ xoay người đi ra ngoài.

Trưởng tộc thấy vậy đưa cậu ra khỏi phòng, ông ta xoay người nói với Vương thị: "Cất đi, nhớ cất cá cho kỹ vào, đừng để bị mèo hoang tha đi mất."

"Đã biết. Đừng nói là sự thay đổi của tên tiểu tử này quá lớn, nếu như không phải trông giống nhau y như đúc thì ta còn tưởng rằng hắn đã bị đánh tráo thành một người khác rồi."

"Nghe nói, năm trước hắn đã thi đậu tú tài, điều đó đã chứng minh là bản thân hắn cũng không ngốc.

Nghĩ đến tính cách cổ quái trước đây của hắn, có thể là không thể chịu đựng được những cú sốc liên tiếp xảy ra nên hơi để tâm vào chuyện vụn vặt.

Hơn nữa, sự chèn ép đến từ trong nhà, hắn đã phải chịu đựng tới giới hạn, tất nhiên là hắn sẽ có sự thay đổi thôi.

Có điều, không có biến cố thì không nên người, điều đó đã nói lên rằng bên trong người hắn là một người có tính kiên định." Trưởng tộc trả lời.

"Già néo đứt dây sao?" Cố Thừa Tự như đang suy tư gì nói.

"Không tồi, đừng nói hắn, không phải là sau khi ngươi cũng từng bị tước đoạt công danh, ngươi vẫn luôn buồn bực không vui hay sao?

Cũng may là chúng ta đều nhường ngươi, chắc ngươi hẳn đã nghe nói đến cuộc sống lúc trước của phu thê bọn họ rồi.

Nói thật là hắn có thể nhẫn nhịn và tồn tại khiến ta cảm thấy thật sự rất bội phục hắn.

Cho nên, ngươi cũng mau chóng vượt qua đi. Ở trên đời này cũng không phải chỉ có con đường đi thi khoa cử mới có thể đi." Sau khi trưởng tộc nói xong câu nói sâu sắc này, ông ta ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Cố Thừa Duệ ở bên này cũng không biết trưởng tộc đã giải thích thay hắn về sự thay đổi của mình. Sau khi hắn trực tiếp về nhà, hắn lại đi tặng phần quà tặng tương tự đến nhà của trưởng thôn lần nữa để cảm ơn sự giúp đỡ trước kia của ông ta.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc hai người đang ăn sáng, Điền Gia Vượng xách theo xẻng tới nhà bọn họ.

Sau khi hai người nhanh chóng ăn sáng xong, Cố Thừa Duệ và Điền Gia Vượng cùng nhau bận rộn làm việc.

Chu Oánh nhanh chóng đi lên trấn dạo qua một vòng, mua năm cân thịt đùi về. Sau đó, nàng gọi ba mẫu tử Điền đại tỷ đến, dùng hai cân thịt và năm cây cải trắng để gói sủi cảo.

Giữa trưa, mọi người được ăn một bữa ngon. Buổi chiều, Điền đại tỷ cũng giúp đỡ suốt cả một buổi trưa.

Cho đến khi trời tối hẳn, kho củi và nhà xí mới hoàn toàn được cải tạo xong.

Chu Oánh dứt khoát giữ bọn họ lại để ăn một nồi đồ ăn to khác.

Sau khi hoàn toàn kết thúc công việc, thông qua một ngày tiếp xúc, Chu Oánh cũng phát hiện ra Điền đại tỷ ngoại trừ có cái tính keo kiệt và tính toán của người nghèo vẫn hay có, nàng ta là người rất nhiệt tình. Hơn nữa, khi làm việc nàng ta cũng nhanh nhẹn và sạch sẽ.

Bởi vậy buổi tối khi đưa nàng ta ra khỏi cửa, nàng nói: "Điền đại tỷ, không biết khi nào tỷ rảnh, tỷ dạy cho ta cách may quần áo và giày đi."

"Chiều mai là có thể, trên cơ bản là buổi chiều ngày nào ta cũng đều rảnh cả." Điền đại tỷ chần chờ một chút nói.

"Được, vậy chiều mai ta sẽ đến tìm tỷ"

"Được. Có điều, nhà ta không có sẵn vải dệt đâu, cho nên ngươi phải tự mình mang theo đó." Điền đại tỷ nói xong, nàng ta xoay người dẫn theo hai hài tử đi về nhà.

Kế tiếp, Cố Thừa Duệ lấy ra một cái lục lạc từ trong không gian. Hắn đã đi tuyên truyền bản thân hành nghề y ở mấy thôn xung quanh không có thôn y. Sau đó, nếu có rảnh thì hắn sẽ đi cùng Điền Gia Vượng leo lên núi.

Chu Oánh lại đi mua thêm mấy cái lu đựng nước rồi trồng giá đỗ. Những lúc khác, nàng sẽ cầm vải dệt đến nhà của Điền đại tỷ để học cách may quần áo và giày.

Đương nhiên là nàng cũng sẽ không để cho người ta dạy mình không công. Mỗi lần đi qua nhà của nàng ta, nàng đều hoặc nhiều hoặc ít mang chút thức ăn vặt cho hai nha đầu.

Từ khi Cố Thừa Hỷ ăn được trứng gà rừng, buổi tối cậu không còn đói bụng nữa. Lá gan của cậu cũng càng lúc càng lớn. Sau khi lên núi, cậu cũng bắt đầu thường xuyên tìm kiếm chút đồ vật để lắp đầy bụng của hai người bọn họ.

Đảo mắt một cái, giá đỗ được trồng lần đầu tiên đã phát triển tốt và có thể thu hoạch mang đi bán được rồi.

Sáng sớm hôm sau, ăn cơm xong, Cố Thừa Duệ trực tiếp mượn xe kéo của Điền Gia Vượng để đẩy hai lu giá đỗ lên trấn trên.

Sau khi đến trấn trên, Cố Thừa Duệ trực tiếp đẩy giá đỗ tới tửu lâu cách bến tàu không xa.

Chu Oánh quan sát hồng lâu cách tửu lầu không xa, nàng kinh ngạc nhìn về phía Cố Thừa Duệ nói: "Chàng thật sự muốn bán giá đỗ ở Hồng Vận lâu sao?"

"Đúng vậy, lúc trước khi đi theo Điền đại ca đến trấn để bán thịt thú rừng, ta cũng đã hỏi thăm qua rồi.

Trong số bốn tửu lầu ở trấn trên, chỉ có Lưu chưởng quỹ của Hồng Vận lâu là thu mua giá đỗ với giá cả công bằng và đáng tin cậy nhất.

Điểm quan trọng nhất là Hồng Vận lâu có chuỗi các tửu lâu, nghe nói còn có người đứng sau nữa.

Cho dù có bị người của Kiều gia biết được, Kiều gia cũng không dám làm gì quá đáng." Cố Thừa Duệ nói xong, hắn đẩy xe quẹo vào trong một con hẻm nhỏ.

Sau khi tới cửa sau của Hồng Vận Lâu, bọn họ nhìn thấy vài người đang giao đồ ở phía trước, cho nên hai người đành phải ngoan ngoãn xếp hàng.

Rất nhanh đã tới lượt của hai người, Cố Thừa Duệ tiến lên, chắp tay hành lễ nói với một nam nhân trung niên mặc trường bào: "Lưu chưởng quỹ, tiểu tử Cố Thừa Duệ mang theo giá đỗ mà trước đây đã nói đến"

Lưu chưởng quỹ sửng sốt một chút, ông ấy quay đầu lại nghiêm túc đánh giá hắn, liếc mắt nhìn một cái rồi cười nói: "Hóa ra là Cố tiểu đệ, Lưu mỗ phải nhìn thật kỹ món đồ vật hiếm có theo như lời của ngươi."

Nói xong, ông ấy trực tiếp đi tới chỗ chiếc xe. Chu Oánh lập tức tiến lên, vén cái khăn ướt trên nắp hai cái lu nước lên, nàng chỉ vào lu nói: "Đây là giá đỗ, thích hợp làm món xào chay.

Cái này là mầm đậu nành. Tuy rằng cũng có thể xào không, nhưng bỏ thêm chút thịt heo vào, hương vị sẽ càng ngon hơn. Đương nhiên ăn kèm với thịt cá cũng cực kỳ thơm ngon."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play