Sau đó, hai người nói chuyện phiếm hai câu, rồi nép vào cửa, tiến vào không gian, giặt tẩy quần áo xong rồi đi ngủ.
Lần này, Chu Oánh là ngủ một giấc đến hừng đông, mãi cho đến khi Cố Thừa Duệ làm xong điểm tâm hắn mới đánh thức nàng dậy.
Sau đó hai người liếc nhau, cả hai đều cười, xem ra sau này có thể không phải ở lại trong miếu, đây là một chuyện khá tốt.
Khi hai người ăn điểm tâm xong, Chu Oánh thừa dịp chưa có ai tới, nàng đi vào không gian dùng mấy ép bột làm ra mười lăm ký mì sợi, rồi cầm hai ký rưỡi thịt ba chỉ cùng một số tương đậu nành, tương ngọt ra ngoài.
Nàng nấu món mì trộn tương xào cho buổi trưa, đồ ăn kèm sợi củ cải thái mỏng đem đi luộc.
Có điều ngày hôm nay, không chỉ có Bạch thị đến giúp đỡ nấu cơm, mà ngay cả Vương thị cũng sớm chạy tới hỗ trợ.
Mà đến trước là hai cha con trưởng tộc dẫn theo ba đệ tử trong tộc tới hỗ trợ, có cả Cố Thừa Hỷ chạy tới giúp đỡ nâng chiếu lên.
Nhanh đến buổi trưa, trưởng thôn cùng với Tiền Gia Hỷ cũng chở mảnh ngói tới.
Lúc chạng vạng tối ba ngày sau, phòng ở đã hoàn toàn sửa xong, đến cả tường cũng được đắp lên bằng một lớp gạch mộc chắc chắn lấy từ trong thôn.
Đêm đó, Chu Oánh dựa theo yêu cầu của đoàn người làm mì trộn tương xào một lần nữa, đồng thời nàng còn kho thêm một cái đầu heo, mười cái móng heo, trộn với một chậu cải trắng thái sợi, nấu một nồi đậu phộng ngũ vị hương, bày ra thêm năm ký rượu.
Sau khi cả đám công nhân đã cơm nước no nê, Cố Thừa Duệ bắt đầu phát tiền công cho mọi người, lúc này mới xem như hoàn toàn kết thúc.
Chu Oánh thấy vẫn còn món thịt muối với vài món lắt nhắt thừa lại, nên nàng mới múc ra hai bát, đưa mỗi chén cho Bạch thị cùng với Vương thị rồi nói: "Tiền thẩm, đại nương, đa tạ các ngươi hai ngày này đã giúp đỡ, đây chỉ là một chút tấm lòng thôi, mong hai người không chê tâm ý nho nhỏ này."
"Ngươi mà đưa mấy món khác là ta không nhận đâu, nhưng mà nước sốt tương xào ngươi làm thật sự quá ngon, đã ăn rồi là muốn ăn nữa, ngươi mà cho ta món này là ta không khách sáo đâu."- Bạch thị tươi cười nhận lấy.
"Đúng rồi, đúng rồi, sốt tương này là nước sốt ngon nhất ta từng được ăn đó, mai mốt ngươi nhớ phải dạy ta cách làm món này nha."- Vương thị liên tục gật đầu phụ họa nói.
"Vậy là tốt rồi, có thời gian rảnh thì hai người ghé chơi nhé, ta sẽ dạy từng bước từng bước một cho hai người học."- Chu Oánh đáp.
"Vậy quyết định như thế nhé, chờ ngươi dọn dẹp với ổn định nhà cửa xong xuôi, chúng ta sẽ lập tức đến học nấu tương."- Vương thị nói xong thì mời Bạch thị cùng đi ra ngoài.
Sau khi đã đưa tiễn bọn họ về, Chu Oánh bắt đầu đi dọn phòng bếp, nàng chất đủ số lượng củi cần thiết vào đó, quay người trở vào gian nhà trong.
Nàng nghiêm túc đánh giá căn phòng nhỏ đã được dọn sạch sẽ một chút, không nói thì cũng không ai biết trước đây nó từng cũ nát như thế nào.
Có điều cái chiếu – đang bị lộ một góc - che cái nóc nhà lại thì nàng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng không vừa ý, xem ra sau này phải che chắn kỹ một chút mới được, nếu không ban đêm đang ngủ mà nó rớt xuống mấy con côn trùng, chuột thì có khác gì phim kinh dị đâu.
Còn ý tượng xây hệ thống sưởi sàn thì bị cho ra chuồng gà rồi, sàn nhà được trát vôi vữa với có chất liệu là đá cẩm thạch mà, bỏ đi thì tiếc lắm.
Cố Thừa Duệ ngoài này thì bận đưa tiện mấy người nhà trưởng tộc, sau khi hắn trở về, thấy nàng cứ nhìn chằm chằm nóc nhà, lập tức nghĩ ra gì đó, tiến lên phía trước nói: "Yên tâm đi, lúc mà thương lượng ấy, ta gắn không ít thuốc bột ở bên trong rồi, cam đoan là không có con côn trùng, sâu bọ hay chuột nào lọt vào được đâu."
"Vậy cứ để nó lộ ra một góc vậy hả?"
"Cấu trúc của nó vậy thì chịu rồi, chúng ta cũng sửa đổi cái gì đặc biệt quá, cùng lắm thì chắn màn lại, hoặc là làm thêm cái lồng."
"Cũng được, ồ đúng rồi, đồ dùng trong nhà thì khi nào mới tới?"
"Người ta hẹn là năm ngày sau, có điều mấy thứ như chăn mền thì ta cứ lấy từ trong không gian ra thôi."
"Thôi mua mới đi, đúng lúc còn thừa chút bạc nè, ngày mai chúng ta trích một ít ra đi mua đồ đi, nếu không bị người ta nắm thóp được thì toi."
"Cũng đúng, mua thêm hai cái áo bông nữa, cùng một ít lương thực thôi rồi về."
Sau đó, hai người lại nghiêm túc quét dọn trong phòng một lần nữa, chờ đến khi màn đêm buông xuống thì mới tiến vào không gian.
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn một bữa cơm đơn giản rồi đi đến nhà trưởng tộc mượn một chiếc xe bò, rồi hai người đi thẳng lên trấn trên.
Khi đi được nửa đường, thì hai người đụng phải mẹ con Hoàng thị đang đem đồ thêu đã làm xong ở nhà lên trấn trên.
Hai người vốn không định nhìn thẳng về quá khứ.
Nhưng mà sau khi Hoàng thị phát hiện ra hai người bọn họ lại cực kỳ nhiệt tình hô to: "Thừa Duệ, hai người các ngươi đẩy xe bò này là muốn lên trấn trên mua đồ à?"
Cố Thừa Duệ đành phải trả lời: "Đúng vậy ạ, Hoàng di đang đi đâu đây ạ... ?"
"Hoàn cảnh trong nhà hiện tại như thế nào chắc hẳn các ngươi cũng biết mà, chúng ta đang lên trấn trên nhận công việc may thêu về kiếm một ít tiền mua đồ ăn với chu cấp cho sinh hoạt hằng ngày."- Hoàng thị hơi oan ức trả lời.
Cố Thừa Duệ thấy vậy cũng chả hề thuận theo ý oan ức của nàng ta mà bênh vực kẻ yếu, mà chỉ nói: "Cũng tốt đó, nếu đi chung đường thì mọi người cùng đi với bọn ta nè."
Hắn nói xong thì dừng tốc độ đẩy xe bò lại.
"Vậy chúng ta không khách sáo đâu đó."- Hoàng thị lập tức lên tiếng đáp lại, sau đó nàng ta kéo tay con gái mình Cố Tử Quỳnh lên trên xe bò ngồi.
Sau khi hai người đã ngồi vững, Hoàng thị nhìn về phía Chu Oánh nói: "Oánh Oánh, nghe nói mấy ngày này vợ chồng các ngươi hay lên núi đào dược liệu mà còn kiếm được rất nhiều bạc nữa, là các ngươi giàu lên thật hả?"
"Không biết người nghe ai nói vậy, nếu như chúng ta thật sự giàu lên, chẳng phải là có thể trực tiếp mua nhà ở trấn trên luôn rồi sao."- Chu Oánh kinh ngạc hỏi ngược lại.
"Nghe nói lúc các ngươi sửa phòng ở cũng tốn không ít tiền mà?"- Cố Tử Quỳnh tò mò hỏi.
"Tạm được, may mắn là có trưởng tộc và trưởng thôn hỗ trợ, nếu không phải đã xây xong phòng ở rồi, chúng ta sợ là không có gạo vào nồi đâu."- Vẻ mặt Chu Oánh buồn thiu lắc đầu nói.
Cố Tử Quỳnh còn định tò mò hỏi thêm, Hoàng thị trực tiếp kéo tay áo của nàng ta, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Bởi vì, nàng ta biết chắc là họ sẽ không thể moi bất cứ thông tin nào từ miệng hai người này, đành phải nói sang chuyện khác: "Các ngươi đi lên trấn trên là muốn mua cái gì vậy, có cần chúng ta hỗ trợ không?"
"Mấy ngày vào đông này đúng thật là càng ngày càng lạnh, nên chúng ta định đi mua giường, đệm và chăn, mua thêm hai cái áo bông để chống chọi với mùa đông nữa, mấy cái khác thì từ từ mua cũng được."
"Cũng đúng, hiện tại sáng hôm nào sương cũng dày đặc, không có áo bông thì thật sự không chịu nổi đâu."- Hoàng thị nói xong thì nhìn lướt qua lớp áo kép nàng đang mặc trên người, lúc này nàng ta mới nhớ tới, trong nhà mình căn bản không có chuẩn bị đồ cho bọn họ vượt qua mùa đông.
Bởi vậy, sau đó nàng ta cũng không định dò xét bất chính nữa, mà đổi chủ đề trò chuyện sang việc nhà.
Có điều, Chu Oánh chỉ đơn giản ừ ừm ha ha đáp lại, cũng không nói một lời nói, càng không có ý kiến nào định phát biểu.
Nhưng mà hai người đối diện là nữ nhân của nhị phòng, bởi vì phải làm việc nhà mà cứ đùn đẩy qua lại, phải đấu trí đấu dũng rất ly kỳ và gay cấn, nên nàng ngược lại nghe rất say sưa ngon lành.