Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 26


2 tháng

trướctiếp

Hai anh em thấy vậy thì đành phải vội vàng đẩy xe đi theo.

Chờ đến khi bọn họ tới, đám người cũng đang bắt tay vào làm việc.

Cố Thừa Duệ nhìn thấy bọn họ mang theo đồ vật tới, hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đứng dậy nghênh đón nhận lấy: "Đại nương, Thừa Ân ca, Thừa Tự ca, các ngươi tới rồi à."

Chu Oánh thấy có người cũng đứng lên theo hắn, nàng cũng lên tiếng chào hỏi từng người trong đó.

"Đây không phải là do đại bá của ngươi nghe nói các ngươi mua tòa nhà muốn sửa nóc phòng sao, ông ấy sợ các ngươi không có đủ vật liệu nên để bọn ta đưa tới nè."- Vương thị vừa cười vừa nói.

"Để cho đại bá lo lắng rồi, trước mắt chúng ta thật đúng là đang thiếu vật liệu gỗ, vì thế cháu trai ta không khách sáo đâu."- Cố Thừa Duệ chần chờ một chút sau đó sảng khoái nhận đồ.

Bởi vì mặc kệ đối phương tới đây để chơi trò tình thân mến thương, hay là còn có mưu đồ khác, trước mắt mà nói hắn không hề có lý do từ chối, nếu không khẳng định sẽ trở mặt với nhà bọn họ.

Có điều theo như hắn biết, con người của trưởng tộc cũng không tệ lắm, bằng không thì ông ta dễ gì giao ra một trăm mẫu đất với tiền hoa hồng của xưởng ép dầu cho Cố gia.

Cho nên hắn không ngại thử kết thân với bọn họ một chút, nghĩ tới đây hắn lập tức tiến lên nhiệt tình đi về phía xe bò.

Ở phía bên này, hai anh em Cố Thừa Ân nhìn thấy Cố Thừa Duệ đã thay đổi, không còn kỳ lạ và âm u như ngày xưa nữa, ngược lại họ rất nhiệt tình chấp nhận dáng vẻ hiện tại của hắn, hai người cùng liếc nhau một cái, bắt đầu vui vẻ lên tiếng chào hỏi, ba người lập tức vội vàng dỡ xe cùng nhau.

Bên phía Chu Oánh thì nàng mời Vương thị ngồi xuống một bên rồi nói: "Đại nương, người ngồi đi, để cháu dâu ta đi rót chén nước cho người."

"Không cần đâu, đi chi cho mệt, lúc ở nhà ta uống đủ nước rồi mới tới đây, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đỡ chiếu lên che nóc nhà lại, để các ngươi còn sớm dọn vào ở nữa chứ."- Vương thị nói xong thì đứng dậy làm hộ công việc của Cố Thừa Duệ với nàng, hai người vội đỡ cái chiếu lên

Chu Oánh nghe thấy vậy thì đành phải đáp: "Haiz, vậy vất vả cho đại nương rồi, lúc trở về cháu dâu ta xin mời người cùng với đại bá đến nhà ta ăn sủi cảo."

Vương thị nghe xong thì hơi sửng sốt một chút, bà ta nói: "Nếu ta có cơ hội, chắc chắn sẽ đến nếm thử tay nghề của ngươi. Chẳng qua, trước mắt các ngươi phải ổn định cuộc sống ở nhà mới cái đã."

"Chắc chắn rồi ạ."

"Ồ đúng rồi, ta nghe nói đứa nhỏ Thừa Duệ kia biết y thuật đúng không, hắn đi theo ai học vậy?"

Chu Oánh nghe hỏi thế thì hơi ngơ ngác một chút, sau đó nàng mỉm cười gật đầu đáp: "Chàng ấy có hiểu biết chút thôi ạ, có điều ta nghe nói chàng ấy chỉ đơn giản theo học một vị đại phu trong học viện, có thể trị một vài bệnh vặt phổ thông, còn cái khác thì ta cũng không rõ lắm."

"Vậy là rất giỏi luôn đó, có chút tay nghề ấy ít nhất là các ngươi đã có một nguồn thu nhập ổn định rồi."- Vương thị vui vẻ nói, nụ cười nhìn chân thành hơn rất nhiều so với bộ mặt trước đây của bà ta.

Đến mức này rồi mà Chu Oánh còn không hiểu ý đồ của bà ta thì chính là chuyện không thể nào.

Nhưng mà nàng cũng nhận ra một điều, đa số mọi người đều là các cá thể nhìn vào giá trị và lợi ích của người khác mà sống, chỉ khi kẻ đó có lợi cho mình thì mới đáng để mình kết thân, còn về phần mối quan hệ ấy phát triển như thế nào đến cuối cùng, thì phải xem thành ý của cả hai bên.

Sau đó, nàng càng hiểu rõ hơn về gia tộc họ Cố này.

Hai vợ chồng trưởng tộc có ba đứa con, trên cùng là đại tỷ, trước đây vị ấy đã gả cho một tiến sĩ có xuất thân nghèo khổ, hiện tại đang làm quan ở vùng ngoại ô.

Còn ở phía bên này, sau khi dỡ xe xong, Cố Thừa Ân tò mò nhìn về phía Cố Nhận Duệ hỏi: "Không ngờ là sau khi ngươi rời căn nhà đó, ngược lại nhìn ngươi sáng sủa ra rất nhiều."

"Làm người ai cũng nên nhìn về phía trước, có một số việc nên chấp nhận buông bỏ, còn nữa, mỗi người đều phải có tinh thần trách nhiệm với việc của mình."- Cố Thừa Duệ mỉm cười nói, sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua Chu Oánh.

"Đã nghĩ thông suốt và thoáng rồi thì tốt, có điều không thể không nói vận khí của tiểu tử nhà ngươi rất không tệ đó. Dáng dấp và vẻ ngoài của đệ muội đã đẹp, mà người còn đảm đang nữa, tính tình cũng thiện lương, sau này hai đứa phải sống hạnh phúc với nhau đấy nhé."- Cố Thừa Ân nghe hắn nói thì hơi run lên, sau đó vội mỉm cười trả lời.

"Vâng ạ, phúc họa tương y* mà, đâu ai nói trước được việc gì."- Cố Thừa Duệ gật đầu đồng ý nói.

*Phúc và hoạ có mối quan hệ chặt chẽ.

Cố Thừa Tự nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, hắn ta quay người đi ra ngoài.

Cố Thừa Ân thấy thái độ của em trai mình thì chỉ cười cười: "Tiểu tử này, nó cứng đầu lắm, ngươi chớ để ý. Đi thôi, chúng ta cùng chồng rồi đóng đống gỗ đó lại đi, tranh thủ sửa lại phòng sớm một chút để còn chuyển vào ở."

"Tạ ơn Thừa Ân ca."- Cố Thừa Duệ dứt lời thì cùng Cố Thừa Ân phụ thợ mộc đóng gỗ.

Khi trời đã về đêm, các công nhân đều đã ai về nhà nấy, Cố Thừa Duệ mới cùng Chu Oánh quét dọn nơi đây qua một lần.

Lúc hai người vừa làm xong, Điền Gia Vượng cũng đẩy nửa xe cải trắng tiến vào nói: "Vẫn chưa xong hả, nè, đây là một ít củ cải trắng mà chủ nhà đó không cần đến, nên là ta nhặt về, nghĩ rằng chắc hẳn các ngươi vẫn chưa có gì bỏ bụng, mong hai người không chê."

"Sao chúng ta lại chê được, huynh đúng là vị cứu tinh cho hai cái bụng đói này mà, huynh mau vào trong ngồi đi."- Chu Oánh tiến lên phía trước nói.

"Không cần đâu, ta còn phải về nhà ăn cơm nữa, chờ các ngươi sửa phòng ở xong rồi mời ta tới ăn tân gia sau cũng được."- Điền Gia Vượng nói xong, hắn ta bắt đầu xách hai tay cầm xe ba gác lên.

Cố Thừa Duệ bước lên phía trước giúp đỡ phủi các củ cải trắng xuống, sau đó hắn tiễn Điền Gia Vượng ra ngoài.

Mà Chu Oánh thì lật các củ cải trên đất qua lại, tất cả củ đều thuộc kiểu lá lớn củ nhỏ, trách không được chủ nhà lại không cần những củ này.

Nhưng nàng cũng có thể chọn ra được rất nhiều củ ăn được, đỡ cho nàng phải mặt dày mày dạn ăn ké đồ của nhà trưởng thôn.

Sau đó hai người cầm dao lên, bắt đầu xử lý các củ nhìn ngon, sau đó bỏ chúng vào nhà bếp - nơi duy nhất đã sắp xây xong.

Sau đó, họ còn nấu thêm một nồi cháo gạo, hâm lại bánh và đồ ăn nóng lúc trưa một chút, đơn giản ăn một bữa.

Sau bữa ăn, Cố Thừa Duệ hỏi: "Bé con, nàng muốn chúng ta đặt than dưới giường hay là xây hệ thống sưởi sàn?"

"Hệ thống... sưởi sàn?"

"Đúng như những gì nàng nghe rồi đó, sưởi sàn, xây ống thông bếp* còn phải đục tường quá phiền phức, cho nên chỉ có thể xây hệ thống ngầm dưới lòng đất."

*Ống thông từ bếp lò lên ống khói.

Chu Oánh chần chờ một chút: "Cái nào tiện lợi hơn thì chàng cứ làm đi, dù sao chúng ta cũng đâu ở nơi này lâu đâu."

"Được, vậy để ta làm theo ý mình nhé."- Cố Thừa Duệ gật đầu nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp