Khi đến trước trấn trên, sau khi Hoàng thị xuống xe thì nói: "Bây giờ ta phải cầm đồ thêu này đi đến xưởng may mặc, chỉ có mỗi bán vải bông với các loại vải vóc khác, các ngươi muốn đi xem cùng không."
"Không được đâu Hoàng di, bây giờ chúng ta cần phải đi tìm cái lu nước nào lớn lớn một xíu, mấy chuyện còn lại thì lúc trở về nói tiếp nhé."- Cố Thừa Duệ từ chối đáp lại.
"Vậy được, vậy chúng ta đi trước đây."- Hoàng thị nói xong thì quay người đi.
Sau khi tách khỏi hai mẹ con kia, đôi vợ chồng trẻ thật sự đi mua một lu nước lớn với hai lu nước nhỏ như những gì đã nói, tiếp đó họ ghé qua mua năm ký gạo kê, hai mươi lăm ký mì than.
Khi họ đi ngang qua chợ bán thức ăn, Chu Oánh đi dạo bên trong một vòng, nàng muốn nhìn xem hiện tại đang đến mùa của củ quả gì.
Không ngờ rằng ngoại trừ củ cải, cải trắng, thì chỉ có bí đao, nhưng mà bí đao thì đắt lắm, tận hai văn tiền nửa ký, xem ra trước đây lễ vật mà nhà trưởng tộc tặng thật đúng là rất quý.
Món nhiều nhất được rao bán ở đây là trứng gà với các loại đồ ăn chế biến sẵn, còn có một chỗ bán rau ngâm.
Chu Oánh thấy tiệm đó khách ra ra vào vào rất đông, nên nàng cũng tiến lên bỏ ra mười văn tiền mua nửa ký tương dưa leo, sau đó đến nơi Cố Thừa Duệ hẹn để hội hợp.
Cuối cùng hai người mới đi đến cái xưởng may mặc gì gì đó, không ngờ rằng lúc đi vào thì thấy mẹ con Hoàng thị vẫn còn đang ngồi chờ bên trong.
Thấy hai mẹ con nhìn qua phía bọn họ, Chu Oánh đành phải tiến lên phía trước nói: "Hoàng di, Tử Quỳnh, sao hai người còn chưa về, chưa giao đồ xong à?"
"Không phải đâu, do chưởng quỹ đang phải tiếp đãi hai vị khách hàng lớn, chúng ta chỉ có thể chờ đợi bọn họ xong việc rồi mới giao đồ được."- Hoàng thị bĩu môi chỉ về hướng cách đó không xa nói.
Chu Oánh thuận theo ngón tay của nàng ta nhìn sang phía đó, đúng thật là vị nữ chưởng quỹ kia đang chiêu đãi một người phụ nữ trung niên trông hơi khó tính, nhìn người khoảng chừng đâu bốn mươi tuổi thôi.
Mà hai chàng trai nhân viên thì đang chiêu đãi hai mẹ con ăn mặc nhìn trông rất sành điệu.
Trùng hợp thay, nàng cũng không muốn ở lại tiếp xúc với hai mẹ con Hoàng thị, dứt khoát nhân cơ hội rời đi: "Hoàng di, xem ra bây giờ bọn họ còn đang bận rộn bán hàng, các ngươi chờ tiếp đi nhé, ta đi nhà khác nhìn thử xem."
"Ta khuyên là ngươi đừng đi, ở trấn trên chỉ có hai cái xưởng may mặc mà thôi, chỗ còn lại là do Kiều gia mở đó, hai người coi chừng bị nhận ra lại bị bọn họ bắt nạt thì lại khổ."- Hoàng thị vội vàng ngăn lại nàng, thầm thì bên tai nàng.
"Kiều gia sao. . ?"
"Đúng vậy, là Kiều gia đó, nghe nói mặt tiền xưởng hiện tại của bọn họ là xài ngay tại nơi của Cố gia lúc trước."
"Tạ ơn Hoàng di nhắc nhở, vậy các ngươi cứ chờ tiếp đi nhé, chúng ta đi dạo xung quanh một chút."
"Cũng được, có điều cũng đừng quá lâu, mấy người đằng kia chắc cũng sắp xong rồi đó."
"Được."- Chu Oánh lên tiếng đáp lại, nàng quay người rời đi, đến bên cạnh Cố Thừa Duệ đang đứng giữ xe bò bên ngoài, nàng nói: "Tướng công, chưởng quỹ bên trong còn đang bận tiếp khách khác, chàng suy nghĩ thử xem còn muốn mua cái gì nữa không, giờ chúng ta dạo thêm một vòng mua."
Cố Thừa Duệ ngẩng đầu, hắn chỉnh lại cổ áo hơi lệch của nàng: "Tiền của chúng ta không còn nhiều lắm, trước tiên vẫn nên đặt mua chăn mền với áo bông thôi."
"Cũng đúng ha."- Chu Oánh lên tiếng, sau đó ngồi lên trên xe bò, trò chuyện với hắn về dự định sắp tới, dù sao thì lên núi đào dược liệu cũng không phải một kế lâu dài.
Cuối cùng, hai người thương lượng đến thương lượng đi, quyết định là cứ lên núi đào dược liệu thêm hai lần nữa, chờ đến khi vào đông thì Cố Thừa Duệ cũng chính thức hành nghề y, còn Chu Oánh thì sẽ ở nhà bán rau.
Chỉ chốc lát sau, chưởng quỹ đã tiễn vị khách là người phụ nữ trung niên kia ra về.
Ngay sau đó, hai mẹ con kia cũng ra về, Chu Oánh lúc này mới xuống xe đi vào.
Một chàng trai trẻ nhân viên thấy nàng bước vào thì lập tức tiến lên tiếp đón: "Phu nhân, ngài muốn mua gì ạ?"
"Ở chỗ các ngươi có sẵn chăn mền với áo bông không?"
"Có ạ, tuy nhiên do có quá nhiều đơn đặt theo yêu cầu vì kích thước mỗi người muốn sẽ khác nhau, cho nên hiện tại đơn đặt hàng đã dài ra tới tận nửa tháng sau, ngài xem..."
"Chu Oánh, theo ý của ta thì ngươi vẫn nên mua vải bông với mấy loại vải khác tự về nhà làm, như vậy thì không cần đợi."- Hoàng thị đang đứng bàn giao công việc, lúc này nàng ta bất chợt lên tiếng.
Có điều khi nàng ta nói xong thì mới nhớ tới, Chu Oánh là người lớn lên nơi phòng bếp, trù nghệ thì chắc chắn là không chê vào đâu được rồi, cũng không biết nữ công gia chánh thế nào, bởi vậy nàng ta lập tức ngậm miệng.
Chàng trai nhân viên nghe xong cũng không tiếp tục khuyên, mà chỉ chờ Chu Oánh đưa ra quyết định.
Chu Oánh chần chờ một chút mới hỏi: "Nếu vậy thì không biết vải bông giá cả thế nào?"
"Loại màu đỏ thì năm mươi văn tiền nửa ký, bông trắng thượng hạng thì tám mươi văn tiền nửa ký ạ."
Chu Oánh nghe xong thì trong lòng nàng cực kỳ kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ rằng bông sẽ đắt như vậy, nếu như nàng với Cố Thừa Duệ sớm trồng bông vải trong khôn gian rồi bán ra bên ngoài thì đã giàu từ lâu rồi, sau đó nàng hỏi: "Ngươi nói loại bông đỏ là được dệt từ loại hoa đào phải không?"
"Cũng gần đúng rồi ạ, tương đối mà nói thì độ giữ ấm với độ mềm mại có hơi chênh lệch một chút."
Chu Oánh chần chờ một chút mới hỏi tiếp: "Nếu vậy thì xưởng bán một tảng lớn vải thô giá bao nhiêu?"
"Một mảnh vải trắng dài hai trượng ba thì chúng ta bán ba trăm năm mươi văn tiền, nếu có thêm hoa văn kẻ sọc thì bốn trăm văn tiền."
"Vậy còn vải bố thì sao?"
"Ba trăm văn tiền một tấm."
"Vậy ngươi lấy cho ta bảy ký rưỡi bông trắng đi, một tấm vải thô màu trắng, một tấm vải thô có hoa văn kẻ sọc nữa đi."
"Xin ngài chờ một lát."- Chàng trai nhân viên nói xong thì quay người đi ra đằng sau.
Lúc này, Hoàng thị lên tiếng nhắc nhở: "Chu Oánh, ngươi nếu muốn may hai bộ chăn mền, hai cái áo bông, bảy ký rưỡi bông trắng sợ là không đủ đấy."
"Trong nhà ta có sẵn giường sưởi ấm rồi, với lại chỉ có một cái giường cũ thôi nên chắc đủ mà, nếu thực sự không đủ thì đi mua thêm là được."
Hoàng thị nghe xong, chỉ nghĩ là do nàng không có đủ bạc, nàng ta cũng không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Rất nhanh sau, chàng trai nhân viên mang ra hai tấm vải bố to bự rồi
Sau đó, hắn ta ôm túi bông bự ra trước mặt nàng, ca ngợi: "Bông vải trắng tám mươi văn tiền nửa ký, bảy ký rưỡi là một ngàn hai trăm văn tiền, thêm bốn trăm văn và ba trăm năm mươi văn tiền vải bố, tổng là một ngàn chín trăm năm mươi văn tiền."
"Chờ một lát."- Chu Oánh nói xong thì lấy túi tiền ra, sau khi nàng đếm xong thì nhìn chỉ còn vẻn vẹn hai đồng tiền trong lòng bàn tay, nàng âm thầm lau mồ hôi mẹ mồ hôi con cho chính mình.
Cũng may là trước đó nghe Cố Thừa Duệ khuyên, không tiếp tục mua thêm những thứ khác, nếu không hôm nay chắc nhục thúi mặt luôn cho coi.
Cuối cùng, nàng dứt khoát đưa hai văn tiền dư đó ra cho chàng trai nhân viên luôn, bảo hắn ta lấy cho nàng thêm hai cây kim để may chăn mền.
Sau khi nàng mua vải bông xong, ở bên phía Hoàng thị cũng đã bàn giao xong luôn, cuối cùng hai mẹ con mỗi người giúp nàng ôm vải ra bên ngoài, còn nàng thì xách bịch bông trắng đi theo sau.
Khi đã đặt tất cả đồ đạc lên trên xe bò, Cố Thừa Duệ nhìn về phía mẹ con Hoàng thị nói: "Hoàng di, hai người muốn về chung với chúng ta, hay là... ?"
"Các ngươi đi trước đi, chúng ta còn phải đi mua thêm ít đồ."- Hoàng thị liên tục khoát tay nói.
Hôm nay các nàng là phụng mệnh trong nhà đi mua thịt về ăn, nếu đi cùng với bọn họ thì thật sự là không tiện lắm.
"Được, vậy chúng ta trở về trước nhé."- Cố Thừa Duệ cũng không suy nghĩ gì nhiều, hắn nói xong thì cùng Chu Oánh đẩy xe bò trở về.