Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 14


2 tháng

trướctiếp

"Nương, việc này người nhất định phải làm chủ cho nhị phòng của chúng ta, người bên đại phòng rõ ràng đang bắt nạt kẻ yếu."Diêu thị oan ức lên án.

"Đệ muội, muốn nói thì nói cho đúng, hôm nay đến phiên các ngươi nấu cơm thì sao lại đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta."- Lưu thị lên tiếng phản bác.

"Thế nhưng rõ ràng là do hôm qua các ngươi xài hết mà không chịu bổ sung thêm..."- Diêu thị còn đang kiếm lời lẽ để biện hộ, nhưng lão phu nhân đã không nhịn được mà ngắt lời: "Tất cả câm miệng lại hết đi, các ngươi tự nhìn lại bộ dáng của mình hiện giờ xem như thế nào. Sau này đến lượt phòng nào làm việc, thì phải lên kế hoạch chia nhỏ công việc ra, người này việc này, người kia việc kia, ai không hoàn thành được thì bỏ đói, không cho ăn cơm."

"Nhưng mà người bên nhị phòng vốn đã hơn đại phòng chúng ta một người rồi."- Lần này tới lượt Lưu thị oan ức.

"Người bên đại phòng vốn dĩ đâu có ít đâu, ai bảo các ngươi vì cái nhất thời mà bức ép vợ chồng lão tam rời đi." - Lão phu nhân tức giận trừng Lưu thị một cái, ghen ghét nói.

"Đúng vậy, nếu như vợ chồng Thừa Duệ còn ở đây, mấy công việc này căn bản sẽ không đến phiên chúng ta nhúng tay."- Diêu thị nghe xong thì lập tức phụ họa.

Đồng thời, bà ta cũng thật sự có hơi hối hận, nếu sớm biết việc trong nhà nhiều và nặng nhọc như thế, lúc ấy, có khi bà ta sẽ lên tiếng níu kéo hai vợ chồng trẻ kia ở lại.

Nhưng bà ta lại đối mặt với cái liếc mắt của lão phu nhân, đáng lẽ ra lúc đó phải nên hành động, còn không chịu hành động thì giờ ngồi tiếc nuối cũng đã muộn.

Lưu thị trực tiếp cãi cùn: "Cái lúc mà bọn họ muốn dọn ra ở riêng thì ngươi đòi giữ lại. Đến lúc kêu đưa tiền để bọn họ mua thuốc, sao không thấy mặt mũi ngươi đâu, nếu lúc đó ngươi chịu nhả tiền ra thì..."

Bà ta còn chưa nói xong, lão phu nhân đã trực tiếp ngắt lời: "Thôi, bây giờ hai bên oán trách thế cũng có lợi gì không, tất cả quay lại làm việc hết đi."

Có điều, lúc này bà ta cũng nhớ tới việc trong nhà đang thiếu thốn tiền bạc, bà ta quay người sang nói chuyện với thị thiếp của nhị phòng - Hoàng thị: "Hoàng thị, ta nhớ là tay nghề thêu thùa của ngươi khá tốt đúng không?"

"Dạ cũng được được, ta từng theo học một lão ma ma trong cung."- Hoàng thị hơi bất ngờ chút rồi trả lời.

"Vậy là tốt rồi, từ ngày mai trở đi, ngươi đi đến xưởng thêu may nhận một ít công việc về, để năm chị em trong nhà làm chung, chủ yếu là kiếm tiền ăn uống cho các ngươi với người nhà thôi. Còn về phần mấy chuyện nhà, mẹ con các ngươi không cần phải làm nữa đâu."

"Vâng, lão phu nhân, ngày mai nô tỳ* sẽ đi nhận công việc về ngay."- Hoàng thị do dự một lúc, mặc dù nàng ta có chút lo lắng về tương lai làm việc đầu tắt mặt tối, nhưng khi nghĩ đến những việc nhà nặng nhọc cực kỳ tiêu hao thể lực kia thì cuối cùng nàng ta vẫn gật đầu đồng ý.

*Không biết sao xưng nô tỳ luôn.

Mặc dù mấy người Lưu thị rất ghen ghét, nhưng họ cũng biết mình không có đủ khả năng để tham gia cùng, hơn nữa, chính bản thân họ cũng có ít tiền để tiêu nên chỉ đành ngậm miệng.

"Nếu như không còn ai có ý kiến gì, thì cứ quyết định vậy đi, sau này công việc nhà các ngươi cứ thay phiên nhau mà làm, ai không hoàn thành công việc mà đùn đẩy cho nhau thì khỏi ăn cơm hết. Với lại sau khi các ngươi trở về, nhứo ghé qua thông báo cho năm người kia một chút, phải học thêu thùa cho nghiêm túc, ai mà học cho có, qua loa, thì dẹp, nghỉ, quay lại làm chuyện nhà."

"Vâng ạ."- Đám người nghe xong thì lập tức đồng thanh đáp.

"Đi đi, đồ ăn với cơm tối hôm nay các ngươi cùng nhau làm đi, nhanh cái tay cái chân làm việc cho ta."- Khi lão phu nhân dứt lời, bà ta trực tiếp đứng dậy trở về phòng.

Mặc dù, mấy người Lưu thị đều có ấp ủ mưu đồ riêng, nhưng mà bụng bọn họ bây giờ đã thật sự đói lả rồi, nên cũng không tiếp tục trì hoãn nữa, đều vội vàng đi nấu cơm.

Bên phía lão phu nhân, bà ta tự thấy mình giải quyết vấn đề rất kịp thời, nhưng vẫn không may bị hàng xóm kế bên nghe thấy, người đó là Lục đệ muội cùng một thế hệ với cha Cố, cũng chính là em dâu ruột của trưởng tộc - Tiền thị.

Tiền thị bĩu môi khinh thường nói: "Thật đúng là số nha hoàn mà cứ xem mình như tiểu thư, chỉ có một bữa cơm thôi mà cả mấy chục người đều không làm được."

Sau khi bà ấy nói xong thì rất nhanh lại nghĩ đến chuyện có trong đoạn hội thoại lúc nãy rằng bọn họ đã đuổi lão tam ra khỏi nhà, máu nhiều chuyện trong người bà ấy lập tức nổi lên, bởi vậy bỏ bê luôn cả việc ăn cơm, bà ấy đi một mạch đến nhà trưởng tộc để nghe ngóng tin tức.

Khi đã nhận được tin xác thực chuyện đó là thật, bà ấy lập tức giúp đỡ hai vợ chồng, đi tuyên truyền chuyện này hơi "lố" xíu so với sự thật ra ngoài.

Trong chốc lát, đã có rất nhiều người hay tin rằng hai vợ chồng Cố Thừa Duệ phải sống nhờ ở miếu Mẹ, thái độ của mọi người dành cho Cố gia càng thêm khinh bỉ.

Một khoảng thời gian sau, hầu như cả thôn Thượng Hà đều biết tin hai vợ chồng Cố Thừa Duệ bị đuổi lên miếu Mẹ.

Tuy nhiên, mặc dù đa số đều đồng tình cho bọn họ, nhưng không ai muốn dính vào việc này cả, dù sao thì một nhà Cố gia còn đang trong phạm vi chờ xử tội mà.

Huống chi, tên tuổi sao chổi của Chu Oánh đã lan khắp nơi đây rồi, vì thế họ cũng chỉ nói miệng rồi cho qua thôi.

Nhưng điều này cũng không cản trở bọn họ xem kịch vui, chế giễu đám người Cố gia nhất là phụ nữ mắt cao hơn đầu nhưng ngay cả việc nhà cũng làm không xong.

Đương nhiên là sau khi tin tức truyền ra, cũng có người nhắm đến Chu Oánh, dù sao thì khi Cố gia đến thôn này, nhìn chẳng có một ai vẻ ngoài xấu xí cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp