Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 15


2 tháng

trướctiếp

Trời đã về đêm, đôi vợ chồng Chu Oánh đang vây quanh đống lửa, cùng nấu một nồi nước lê chưng đường phèn, sau khi uống xong thì họ định đi vào không gian ngủ, nhưng lúc này Cố Thừa Duệ lại phát hiện có người đang ở gần đó, lập tức đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Chu Oánh im lặng.

Chu Oánh hiểu ý, nàng cúi người nhặt hai nhánh củi lớn, nhẹ nhàng đi tới rồi đưa cho hắn một nhánh.

Sau đó, hai người tách ra đứng ở hai bên cánh cửa, lẳng lặng chờ người ở bên ngoài tiến đến, định đẩy người vào trong, đóng cửa lại đánh chó.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, tiếng bước chân càng ngày càng lớn dần, hai người lập tức giơ lên nhánh củi phòng bị.

Ngay sau đó, họ nhìn thấy hai tên đàn ông dáng dấp không cao một trước một sau cảnh giác mò vào, khi hai tên kia thấy bọn họ đứng ở hai bên cửa, trên tay còn cầm củi thì bọn chúng ngây ngẩn cả người.

Khi bọn họ lấy lại tinh thần, hai người liếc nhau một cái rồi đồng thời nhào về phía Cố Thừa Duệ, chỉ cần đè áp hắn nằm xuống đất, vậy Chu Oánh chẳng phải sẽ chỉ biết mặc cho bọn họ "bắt nạt" sao, trong mắt hai tên tà dâm ấy, nàng như một bé thỏ trắng vậy.

Cố Thừa Duệ thấy vậy, ngược lại còn vui hơn, sau đó, hắn vung gậy trực tiếp đập vào bả vai của người đứng bên trái.

Người kia hét thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, vừa ôm cánh tay vừa đau đớn kêu gào.

Tên còn lại thấy tình hình không ổn thì vội quay người chạy, nhưng Cố Thừa Duệ đã nhảy lên, bay đến đạp lên lưng tên đó một cước.

Tên kia bị đạp cho một cước thì hơi lảo đảo rồi trực tiếp ngã nhào ra mặt đất, hắn ta cũng lập tức kêu thảm một tiếng, sau đó bịt kín mũi lại.

Khi hắn ta nhìn thấy những giọt máu nhỏ tí tách xuống đất thông qua các khe hở của ngón tay, hắn ta lập tức bò lên, muốn chạy ra bên ngoài.

Nhưng không may cho hắn ta, Chu Oánh đã đứng chờ sẵn ở trước cửa, không đợi người phản ứng, nàng đã đạp thêm một cước lên vai của hắn ta, đồng thời, cũng tiến nhanh về trước hai bước, một cước nhắm ngay vào hậu môn của hắn ta, để cho hắn ta muốn đứng dậy cũng không đứng dậy được.

Sau đó, nàng xoay người vỗ vỗ mặt của hắn ta bằng nhánh củi to khi nãy, còn cười tủm tỉm hỏi: "Các ngươi là ai, đêm hôm khuya khoắt tới đây là có mục đích gì? Nhớ là phải ăn ngay nói thật nha, ta từng nghe nói là trên Tề Sơn rộng lớn, bao la này có rất nhiều sói, ngươi thử đoán xem nếu có ai đó im hơi lặng tiếng biến mất thì người dân có phát hiện không nhỉ?"

"Ai chịu khai trước thì tội sẽ nhẹ hơn, còn người nói sau thì có thể ở lại giúp ta luyện tập võ một xíu, trùng hợp ta đang thiếu người luyện cùng." Lúc này, Cố Thừa Duệ lên tiếng nói, sau đó, xách cái tên đã bị hắn đạp cho ngã nhoài ra, quăng cho nằm song song với đồng bọn của hắn ta.

Hai người nghe xong thì cùng một lúc hô tha mạng, bởi vì bọn họ đã ý thức được rất rõ, đôi vợ chồng nhỏ này chẳng phải quả hồng mềm như trong lời đồn, mà đích thị là sói đội lốt cừu, ra tay thật sự quá tàn nhẫn.

"Tha mạng sao, các ngươi có tư cách xin tha à, nói mau, ai nói trước thì được tha."- Chu Oánh tăng thêm sức lực dưới lòng bàn chân.

"Khụ khụ, ta nói, ta nói, bọn ta nghe nói các ngươi bị đuổi tới ngôi miếu đổ nát, nên muốn trộm ít bạc tiêu xài mà thôi."- Tên đàn ông dưới chân Chu Oánh lập tức trả lời.

Tên còn lại nghe xong cũng liên tục gật đầu, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đến đây chỉ muốn trộm ít bạc tiêu xài thôi."

"Có đúng không, sao ta thấy không giống lắm nha, nếu chỉ là ăn trộm thì đâu cần phải nhào vô đánh người đâu, tư thế của các ngươi sau khi đột nhập vào rõ ràng là muốn mạng của ta mà."- Cố Thừa Duệ ngồi xuống, cười như không cười, gằn từng chữ một nhìn hai bọn họ.

Đương nhiên là hắn cũng đang thăm dò xem hai người này có nói dối hay không, không ngờ là bọn họ thật sự né tránh tầm mắt của hắn, trái lại hành động này chứng minh bọn họ đến đây vì mục đích khác.

Tuy nhiên, hắn cũng không tiếp tục ép hỏi trực tiếp nữa, mà là chuyển chủ đề: "Tên của các ngươi là gì, ở thôn nào?"

"Tên của ta là Tiền Tráng, ở thôn Thượng Hà, hay còn được biết đến với cái danh Hổ Tử."- Tên đàn ông nằm dưới chân Chu Oánh do dự một chút vẫn đành chịu khổ báo tên.

Tên còn lại cũng sợ bị giết nên vội vàng báo tên theo: "Còn tên ta là Cố Nhị Giang, hay được gọi là Báo Tử."

Cố Thừa Duệ nghe thấy thế thì kinh ngạc nhìn hai tên hề trước mặt: "Hóa ra là hai anh em hổ báo khác họ nổi tiếng trong thôn à, thất lễ rồi, thất lễ rồi."

"Không dám, không dám, chúng ta đứng dậy được rồi đúng không."- Cố Nhị Giang ưỡn người, nghiêm mặt cười làm lành.

Cố Thừa Duệ nghe xong thì lạnh lùng cho hắn ta thêm một quyền lên mặt, kế tiếp chỉ còn nghe được tiếng bộp bộp bộp thôi, Cố Thừa Duệ liên tục đánh năm sáu quyền, đánh cho hắn ta kêu cha gọi mẹ, gương mặt gầy gò trong nháy mắt đã sưng thành đầu heo.

Sau đó, hắn cũng cho mặt của Tiền Tráng hai bàn tay: "Hù ngươi thôi, đồ đần, đừng cho là ta không biết mục đích đến đây của các ngươi, cho dù có giết các ngươi một trăm lần cũng không hết giận."

Hắn dứt lời thì quay người đứng chỗ ở giữa hai người, trực tiếp xách cổ áo của bọn chúng lôi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa miếu, hắn trực tiếp kéo lê hai người đi lên trên núi.

Khi thấy được rừng cây âm u, tối mù mịt, đưa tay ra còn không thấy rõ năm ngón, lại nghĩ đến mấy lời định quăng bọn họ cho sói ăn của Chu Oánh lúc nãy, hai anh em hổ báo lập tức cảm thấy chân mình như nhũn ra.

Bọn họ lập tức cầu xin: "Người anh em Cố gia xin hãy tha mạng, đây là lỗi của bọn ta, sau này bọn ta không dám tái phạm nữa, ngươi tha bọn ta lần này đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp