Nàng do dự một lúc rồi lắc đầu, nói: "Thôi không cần đâu, cũng không thật sự bị thương nặng, ngươi thu con gà về đi."

Hắn ta kinh ngạc nhìn nàng, lúc này người mới nghiêm túc nhìn kĩ mặt nàng, nhận ra có hơi hơi quen mắt, sau đó, hắn ta không chắc hỏi: "Ngươi là người Cố gia mới chuyển về đây à?"

Chu Oánh nghe thế thì cảnh giác nhìn hắn ta: "Vậy còn ngươi là ai?"

Người đàn ông nghe xong, ngược lại rất nhanh đã xác định được thân phận của nàng, chỉ là hắn ta không nghĩ đến nàng sẽ gầy yếu đến mức này.

Sau đó, hắn ta lại đưa con gà rừng đến trước mặt nàng lần nữa: "Kẻ hèn này họ Điền, tên là Gia Vượng, sống ở chân núi thôn Thượng Hà, con gà rừng tặng cho cô nương xem như quà an ủi. Đúng rồi, ngươi đừng có đi sâu vào trong núi nữa nhé, trong đó có lợn rừng."

Hắn dứt lời thì nhanh chóng rời khỏi đây.

Chu Oánh thấy vậy thì không tiếp tục khách sáo nữa, nàng trực tiếp ném gà rừng và bó củi vào trong không gian, sau đó đi đến bụi cỏ nhặt rìu.

Không ngờ vậy mà may mắn phát hiện có một ổ thiên ma* trong bụi cỏ, nàng lập tức thu hồi rìu, lấy ra cây xẻng chuyên dụng rồi vùi đầu vào bụi cỏ đào.

*Một vị thuốc Đông y.

Đợi đến khi nàng đào xong thì số lượng cây thiên ma chiếm được một nửa bao bố, nàng cực kỳ vui vẻ, bao nhiêu đây cây thiên ma thôi thì ít nhất họ cũng có thêm tiền để tìm phòng ở rồi.

Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, bây giờ trời đã về chiều, nàng lập tức quan sát xung quanh, khi xác định xong không có ai ở đây mới mang theo bao bố chứa cây thiên ma đi vào không gian.

Khi Cố Thừa Duệ - người lo lắng chờ ở trong không gian – vừa thấy nàng thì vội tiến đến nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, thấy trên quần áo nàng có dính máu thì hắn gấp gáp hỏi: "Sao trên người nàng có nhiều máu vậy, nàng làm gì để bị thương thế này?"

Chu Oánh nghe hắn nói thế, nàng thấy hơi nhức nhức cái đầu, lập tức cúi đầu chỉ vào vết thương gắt giọng đáp: "Bị thương rồi nè, chàng mau mau nhìn cái ót hộ ta đi."

Cố Thừa Duệ nghe xong thì lập tức lấy ra tay của nàng để kiểm tra một phen, khi hắn thấy rõ thương thế thì thở phào nhẹ nhõm nói: "May là chỉ bị sưng một tí thôi, dưỡng mấy ngày là sẽ hết à."

Hắn dứt lời thì đi lấy hòm thuốc dự phòng, dùng dầu hoa hồng* thoa phần bị thương sau cổ nàng rồi hỏi: "Nàng gặp phải chuyện gì à, sao lại để bị thương thế này?"

*Dầu hoa hồng:

Chu Oánh cũng không giấu diếm làm gì, nàng trực tiếp kể hết toàn bộ câu chuyện Điền Gia Vượng bắn giết gà rừng rồi dọa nàng một trận cho hắn nghe, nàng hỏi: "Ồ đúng rồi, chàng có biết hắn ta là ai không, ta thấy hắn ta là người tốt, nên không làm khó chi cho mệt."

"Ta có ấn tượng một chút, hắn ta đúng thật là một người tốt, nhưng mà số lại rất khổ, cuộc đời hơi lênh đênh."- Cố Thừa Duệ gật đầu nói.

Khi nguyên chủ lên núi đốn củi có từng gặp mặt hắn ta, thậm chí hắn ta còn giúp nguyên chủ khiêng củi nữa kìa, có thể nói đây là một trong những người trong thôn – vốn là cũng chẳng nhiều - không bài xích bọn họ.

"Số khổ sao?"

"Đúng vậy, nghe nói là cha mẹ mất sớm, lúc đấy hắn ta mới được có vài tuổi thôi, chính vì thế Điền Gia Vượng cùng chị gái phải sống nương tựa lẫn nhau cho đến lớn. Sống vất vả thế là cùng, sau bao nhiêu năm, hắn ta cũng kiếm được chút ngon ngọt của cuộc đời - cưới vợ và sinh con, kết quả là vợ hắn ta vì khó sinh mà qua đời cùng với đứa trẻ tội nghiệp trong bụng. Đi theo ngay sau đó là anh rể của hắn ta vì bị lợn rừng trên núi đâm chết, để lại người chị cùng với hai cô con gái bị đuổi về nhà mẹ đẻ. Chính vì thế, trừ khi gặp được kỳ ngộ hoặc chị của hắn ta dẫn theo hai đứa nhỏ kia tái giá, nếu không chỉ sợ hắn ta không thể bước tiếp cưới vợ mới."

"Tuy nhiên, nghe thì có vẻ hắn ta là một người trọng tình trọng nghĩa."- Sau khi Chu Oánh nói xong, bụng nàng cũng bắt đầu sôi sục lên, kêu òm ọp, khiến cho mặt chủ nhân của nó lập tức chuyển đỏ còn hơn quả cà chua.

Cố Thừa Duệ nghe thấy tiếng kêu thì hơi sửng sốt một chút, sau đó hắn cất hòm thuốc về chỗ cũ: "Nàng đi rửa tay đi, ta làm món bún gạo huyết vịt nàng thích rồi này."

"Thật sao, yêu chàng quá đi à."- Chu Oánh vừa dứt lời thì lập tức nhào tới hôn lên mặt hắn một cái, lúc này mới quay người đi rửa tay.

Sau bữa ăn, hai người cùng rời khỏi không gian, rồi dựa trên ký hiệu đã đánh dấu trên đường để đi về, lúc trở về còn may mắn đụng trúng cây bạch chỉ*.

*Cây bạch chỉ:

Khi ra được bên ngoài, người trên đường dần dần trở nên tấp nập, hai vợ chồng mỗi người cõng bó củi trên lưng với xách bao bố đi về hướng miếu Mẹ.

Trở về miếu, Chu Oánh lấy con gà rừng kia ra để Cố Thừa Duệ làm thịt, còn nàng thì đi lột một ít vỏ hạt dẻ.

Cuối cùng, một nồi gà hầm hạt dẻ thơm phức đã ra lò, hai người cùng nhào vô ăn ngon lành.

Hai người bên này đang ăn vui vẻ, thế nhưng ở nhà cũ Cố gia hiện giờ thì như loạn hết cả lên, bởi vì khi đến giờ cơm thì mấy người này mới phát hiện nước ở trong lu nước đã cạn kiệt.

Đại phòng đổ thừa đám người nhị phòng ham ăn biếng làm, nói bọn họ chỉ biết nấu cơm mà không chịu gánh nước.

Nhị phòng thì bảo là đại phòng đổi trắng thay đen, làm cơm xong mà không biết đổ đầy nước vào lu, cố ý để nước cạn sạch lại cho bọn họ.

Lão phu nhân Kiều thị nghe tiếng chửi mắng ầm ĩ bên ngoài dường như không ngừng được, bà ta tức giận gõ mạnh cây gậy chống của mình xuống đất: "Đều im lặng hết cho ta, cả đám cãi nhau om sòm thế còn ra thể thống gì nữa, đúng là mấy con đàn bà chanh chua."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play