Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 12


2 tháng

trướctiếp

Cố Thừa Duệ nghe xong thì nghiêm túc hồi tưởng lại những ký ức của nguyên chủ, hắn im lặng một lúc rồi mới sâu sắc trả lời: "Khó nói lắm, nghe nói vào khoảng vài năm trước đây, Hoàng Thượng là một vị vua anh minh, cần cù, yêu nước, yêu dân, làm người cũng rất hiền lành. Nhưng mấy năm trở lại đây, vị hoàng đế này càng ngày càng thay đổi, hay nghi ngờ từ cái lặt vặt cho tới cái quan trọng. Vì lẽ ấy, tất cả mọi người đều quy lý do Hoàng Thượng thay đổi là các hoàng tử, sự kéo bè kết phái tăng mạnh trên triều đình dẫn đến. Có điều, theo như những gì ta phân tích, bản tính của vị hoàng thượng này đã đa nghi sẵn rồi. Bởi vì, bây giờ những thế lực – đã nâng đỡ Hoàng Thượng lên vị trí này – nếu không phải là rời xa triều đình, thì cũng đang trên bờ vực xuống dốc, kể cả Cố gia, thế lực đã củng cố tiền tài cho Hoàng Thượng. Hơn thế nữa, quan trọng là cả đời công chúa Bình Dương không có duyên với con cái, cũng không biết nguyên nhân cụ thể là gì. Ồ đúng rồi, tam hoàng tử hiện đang ở phủ Đông Dương canh giữ hải quân, hắn ta kiểm soát không tốt lời của mình nói ra lắm thì phải, chúng ta có thể lấy thêm thông tin từ đó."

"Vậy chúng ta cứ chờ thêm đi."

"Ừm, không vội."

Sau khi hai người ăn cơm xong thì bắt tay vào nấu thuốc, đến lúc bọn họ dọn dẹp đồ đạc dụng cụ gần xong, đột nhiên có rất nhiều tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần.

Chu Oánh lập tức quăng mấy đồ vật không nên xuất hiện ở thời cổ đại vào trong không gian, mà bên phía Cố Thừa Duệ thì hắn đứng dậy, đi về phía cửa.

"Tam ca, huynh và tẩu tử thật sự sống ở đây ạ?"- Con thứ của nhị phòng - Cố Thừa Hỷ khi nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đi lên hỏi.

"Ừ, đệ lên núi đốn củi à?"- Cố Thừa Duệ đáp lại, hắn thấy cái gùi sau lưng cậu thì lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy ạ, sau này đệ là người phụ trách việc đốn củi trong nhà đó."- Cố Thừa Hỷ cười khổ mà nói, sau đó cậu nghiêm túc đánh giá tình cảnh của hai người, rồi lo lắng hỏi: "Tam ca dạo này có khỏe không, huynh có thấy thân thể mình khá lên chút nào không?"

"Đã tốt hơn nhiều rồi, hôm qua ta lên núi, may mắn tìm được một ít dược liệu, mang chúng lên trấn trên đổi được hai gói thuốc cùng với đồ ăn cầm cự."

"Trách không được tiểu đệ mới đứng ở chân núi thôi là đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc rồi."

"Đệ có muốn vào trong ngồi chút không?"

Cố Thừa Hỷ do dự một lúc rồi lắc đầu, cậu nói: "Thôi không sao đâu ạ, tiểu đệ còn phải đốn củi nữa, tam ca có muốn đi chung không?"

"Ngươi đi trước đi, để ta uống xong thuốc rồi lên núi sau."

"Vậy tiểu đệ đi trước một bước nha."- Cố Thừa Hỷ dứt lời, cậu quay người đi vào sâu trong rừng rậm.

Cố Thừa Duệ nhìn bóng lưng cậu đã đi xa, ánh mắt cũng dịu đi phần nào, mặc kệ là vì lý do gì, ít nhất là nhóc con này vẫn còn thực tình xem bọn họ là người nhà.

Chỉ cần cậu vẫn giữ lại phần tình cảm này, sau này có thể bọn họ sẽ quay về giúp đỡ cậu.

Sau đó, hắn quay người trở về miếu, hai người thu hết tất cả vật dụng, tài sản vào trong không gian xong thì cùng đi vào trong núi.

Tuy nhiên, vì không đi cùng nên họ đã đi về hướng ngược lại với Cố Thừa Hỷ, khi hai người đã đi đến núi, bọn họ đánh dấu những nơi đã đi qua bằng ký hiệu, rồi vừa tìm dược liệu vừa nhặt củi.

Chờ họ đi đến khu vực vắng người, Chu Oánh lập tức đưa Cố Thừa Duệ vào trong không gian truyền nước biển.

Còn nàng thì tiếp tục tìm củi và dược liệu ở xung quanh.

Khi nàng đang buộc chặt bó củi, đột nhiên có tiếng gà hét thảm thiết truyền từ trên đỉnh đầu xuống, sau đó có một vật gì đó nện vào người, khiến cho nàng giật mình la lên.

Sau đó, chân của nàng bị mất thăng bằng mà trực tiếp ngã xuống phần đất bên cạnh, mặc dù được gốc của một cái cây cản người lại, nhưng phần đầu của nàng theo đó mà đập lên thân cây, khiến nàng choáng váng không thôi, như có thêm mấy cái vòng có ngôi sao bay trên đầu, trong chốc lát, đôi mắt đã ngấn lệ vì đau.

Cây rìu trong tay cũng bị tuột mất, rơi thẳng xuống bụi cỏ dưới sườn núi cách đó không xa.

Lúc này, một người đàn ông to khỏe khoác da thỏ, cõng một cái sọt trên lưng nhanh chóng chui ra từ bên cạnh, khi hắn ta thấy được bộ dáng chật vật của nàng thì hắn ta sửng sốt một chút, cảm thấy tràn đầy áy náy, nói: "Xin lỗi cô nương, ngươi không có bị thương chứ?"

"Bị chấn động não nè có tính không, trên đầu ta chắc chắn là bị sưng một cục to bự rồi."- Sau khi Chu Oánh đã đứng vững, nàng xoa cái ót, liếc nhìn hắn ta một cái rồi tức giận nói.

Tên kia nghe vậy thì sửng sốt một chút, mặc dù hắn ta không hiểu chấn động não là bị gì, nhưng cũng hiểu sơ sơ ý nàng là bị đập đầu.

Sau đó, hắn ta gượng cười, gãi gãi đầu nói: "Xin lỗi cô nương, lúc nãy ta thật sự không nhìn thấy ngươi, ta đền tội cho ngươi bằng con gà rừng này nha."

Hắn ta vừa dứt lời thì đi tới nhặt con gà trống lớn hoang dại - đã bị một mũi tên tiễn cho bay về trời – nằm dưới đất lên, hắn ta rút mũi tên ra rồi đưa con gà ấy cho nàng.

Chu Oánh quay đầu nhìn con gà trống lớn trong tay hắn ta, mặc dù cái đầu không lớn cho lắm nhưng mà nó mang màu sắc rất rực rỡ, trông cực kỳ xinh đẹp.

Sau đó, nàng quay qua đánh giá cái tên to cao trước mặt mình, thấy tuy rằng khung xương của hắn ta rất lớn nhưng nhìn thì gầy tong teo, quần áo trên người cũng chắp chỗ này, vá chỗ kia, nghĩ rằng chắc hẳn điều kiện trong nhà hắn ta cũng không tốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp