Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 11


2 tháng

trướctiếp

Sau đó, nàng để hắn ngồi xuống trước gương, sấy từng lớp từng lớp tóc một cho hắn.

Khi vụ tóc tai này đã đâu vào đấy, hai người lập tức đi ăn một bát cháo với đồ ăn bên trong, rồi về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Chu Oánh vừa đặt lưng xuống giường, quay qua thì thấy Cố Thừa Duệ đang ôm gối nằm, chăn mền cùng với quần áo đi ra ngoài, nàng sửng sốt một lúc, vội lên tiếng hỏi: "Chàng làm gì đấy... ?"

"Thân thể hiện giờ của nàng mới mười sáu, ta thì mười bảy, cả hai vẫn còn quá nhỏ, vì để bảo đảm thể xác lẫn tinh thần đều khỏe mạnh, chúng ta vẫn nên tạm thời tách ra ngủ đi"- Cố Thừa Duệ nhìn thật sâu vào mắt nàng, hắn vừa dứt lời thì trực tiếp đi ra ngoài.

Chu Oánh nghe xong cơ thể như bấm nút tạm dừng, cuối cùng nàng đành phải đồng ý với ý kiến này, thân thể hiện tại của bọn họ quả thực không chịu được mấy việc cần hoạt động mạnh, tốt nhất vẫn đừng nên tự rước khổ vào thân.

Sau khi nàng tiếp tục nằm xuống, lúc đầu nàng còn tưởng rằng mình cần thời gian để làm quen với cảm giác một mình này, ai ngờ mới nhắm mắt cái là nàng ngủ luôn lúc nào không hay.

Trái lại, ở bên phía Cố Thừa Duệ ngủ trong thư phòng, sau khi hắn đặt đồng hồ báo thức vào lúc 6 giờ sáng rồi nằm xuống, hắn cứ lật người qua rồi lăn người lại, không tài nào ngủ được, lúc này mới chịu dậy uống hai lọ siro ho, tiếp đó người cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày thứ hai, khi đồng hồ báo thức vang lên, Cố Thừa Duệ ngay lập tức tỉnh dậy nhìn xuống, hắn đơ ra khi nhìn thấy cánh tay nhỏ yếu gầy gò của mình, rất nhanh sau đó mới kịp phản ứng là bọn họ đã xuyên qua một thế giới khác.

Hắn nghĩ đến tình cảnh trước mắt, hắn nhanh chóng đứng dậy thay quần áo rồi xuống dưới lầu tìm Chu Oánh.

Nguyên nhân cho sự gấp rút này là do bọn họ cần phải ra khỏi không gian càng sớm càng tốt, nếu bị ai phát hiện hai người họ không ở trong miếu Mẹ thì không biết phải giải thích làm sao.

Kết quả khi hắn chạy đến phòng ngủ chính thì Chu Oánh vẫn còn ngủ, cũng không biết đang làm mộng đẹp gì mà nhoẻn miệng cười đến chảy cả nước miếng thế kia.

Mặc dù hắn không đành lòng đánh thức nàng, nhưng vẫn phải tiến lên, ngồi ở mép giường nắm cái mũi nhỏ của nàng.

"Thấy ghét quá đi à, đi ra chỗ khác chơi."- Chu Oánh vừa đẩy tay hắn ra vừa hô to, có điều nàng cũng tỉnh lại ngay lập tức.

Khi nàng mở mắt ra thì ngơ ngác nhìn hắn một lúc, sau đó hoàn hồn rất nhanh, nhưng nàng vẫn ngáp một cái, oan ức lên án: "Bây giờ mới có mấy giờ đâu, ta vừa chợp mắt có tí thôi mà."

Nàng vừa dứt lời thì lập tức nhào vào trong lòng của hắn rồi nhắm mắt lại.

Cố Thừa Duệ lắc đầu, đành phải cào nhẹ lên rốn của nàng: "Đứng lên đi, nếu như nàng buồn ngủ, một hồi nữa, sau khi chúng ta lên núi xong, cho nàng ngủ đã luôn."

Chu Oánh nghe xong cũng lập tức nhớ tới, đáng ra bây giờ bọn họ phải ở trong ngôi miếu đổ nát không có cửa lẫn cửa sổ mới phải, nàng lập tức ngồi dậy, nói: "Cũng đúng nhỉ, nhanh lên, đừng để người khác trộm đồ của chúng ta."

Sau đó, hai người nhanh chóng chạy đi rửa mặt, lập tức rời khỏi không gian, kết quả vừa đặt chân ra ngoài đã bị gió lạnh thổi cho sởn cả gai ốc, Cố Thừa Duệ bị lạnh mà ho liên tục.

Chu Oánh vội vàng nói: "Duệ ca, chàng về không gian trước đi, chờ ta nhóm lửa xong ngươi lại ra."

"Vẫn nên ở cùng một chỗ đi, để một mình nàng ở ngoài đây, ta không yên lòng."

Chu Oánh nghe vậy cũng không tiếp tục khuyên nữa, mà nàng bắt đầu lấy một bó củi bình thường ở trong không gian ra, vì để nhóm lửa nhanh hơn, nàng còn lấy ra thêm một viên cồn với quạt cầm tay.

Sau đó, hai người tụm lại cùng nhau nhóm lửa, rất nhanh lửa đã bắt đầu bập bùng cháy.

Tiếp đó, Chu Oánh lấy cái nồi đã rửa sạch sẽ ra, đổ cháo hôm qua nấu vào để hâm lại, nàng cũng lấy thêm ba cái bánh bao thịt bò, đập dập hai đầu dưa leo ăn.

Khi hai người ăn gần xong, Cố Thừa Duệ tò mò hỏi: "Bé con, buổi sáng hôm nay nàng mơ thấy gì vậy, cười toe toét, chảy cả nước miếng."

Khuôn mặt Chu Oánh lập tức nhăn thành 囧, có điều khi nàng nhớ lại cảnh trong mơ thì cười trả lời: "Ta mơ thấy mình biến thành một nàng tiên, sức mạnh của ta là thu hoạch nông sản và trái cây trong không gian mà không cần phí sức, chỉ cần vung tay lên là đã thu hoạch xong hết. Mà cái vung tay này cũng thần kỳ lắm nha, nó còn có thể tăng nhanh sự sinh trưởng của cây cối, còn có thể khơi cho sóng biển ào ào trào dâng nữa, giống như pháp lực không giới hạn của mấy đại năng trong tiểu thuyết tiên hiệp vậy."

Cố Thừa Duệ nghe thấy thế thì như có điều suy nghĩ, hắn hỏi: "Có phải hôm qua nàng làm việc nhiều dẫn đến mệt mỏi ư?"

"Không phải đâu, có thể là do ta muốn lười biếng một chúc, một giấc mộng mà thôi, không cần xem là thật."- Chu Oánh lắc đầu nói.

"Sau này vẫn nên chú ý một chút, chúng ta đâu phải người bôn ba, bận rộn kiếm cơm áo gạo tiền đâu mà lại sống mệt mỏi như thế."

Chu Oánh gật đầu đồng ý, nàng nói: "Vâng ạ, vậy khoảng thời gian sắp tới chàng có muốn trồng thêm cái gì không?"

"Cứ sắp xếp theo ý nàng đi, ta thấy sao cũng được."

Cố Thừa Duệ nói đến đây thì hơi do dự: "Bé con, nàng thấy ý kiến trồng thử khoai lang thế nào? Loại củ này cho ra năng suất cao mà còn ăn no lâu do có hàm lượng tinh bột nữa. Chờ sau này chúng ta có cơ hội thì có thể truyền bá loại hạt giống này ra bên ngoài, xem như là tích đức cho thế hệ sau đi."

"Nghe cũng hay đó, nói không chừng chúng ta còn có thể giải quyết vấn đề thiếu lương thực hiện nay ở Đại Minh nữa đó."- Chu Oánh vừa dứt lời, nàng có hơi tò mò hỏi: "Khoan, bây giờ chàng có nắm giữ được tin tức gì của hoàng thất Đại Minh không, hoàng đế đương nhiệm là người như thế nào? Nếu như người đó là một tiểu nhân, thì chúng ta phải hết sức cẩn thận."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp