Khi nàng vừa mới lên cấp hai, thì ông nội đột nhiên mắc bệnh xuất huyết não, cứ thế mà qua đời, lúc ấy, ba của nàng cũng không màng con gái đang gặp khó khăn, ông ta nghe theo lời vợ kế của mình lấy hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong ngân hàng cùng với ngôi nhà rồi đi mất.
Nếu như nàng không có không gian bầu bạn, đừng nói muốn đi học, chỉ sợ muốn sống thôi cũng đã rất khó rồi.
Mãi cho đến khi nàng học đại học, may mắn gặp được Cố Thừa Duệ ở võ đường, linh hồn nàng mới xem như chân chính sống lại.
Xuất thân và cuộc sống kiếp trước đã chẳng vui vẻ gì, thế mà thân phận ở kiếp này cũng không khá khẩm hơn là bao. Tuy rằng, phụ thân của cơ thể này là người đứng đầu ở Thái y viện, nhưng nghe nói lúc nàng chào đời, mẫu thân của nàng– một nha đầu thông phòng – vì khó sinh mà qua đời, ông ta vậy mà không thèm để tâm, vẫn giấu mặt không hề xuất hiện một khoảng thời gian rất dài.
Vì lẽ ấy, nàng vẫn luôn sống cùng với mẹ nuôi của mình trong căn phòng bếp cũ nát và nhỏ bé.
Mãi cho đến khi có tin đồn Cố gia muốn xung hỉ cho công chúa Bình Dương, lúc này người Chu gia mới nhớ tới sự hiện diện của nàng. Có điều, sau khi bọn họ nhận hết tất cả quà sính lễ, thì ngay lập tức đuổi nàng ra khỏi cửa với số của hồi môn ít ỏi.
Cho nên, nếu tìm ai để nàng muốn quan tâm và bù đắp, thì ứng cử viên sáng giá nhất chỉ có thể là mẹ nuôi và người nhà của bà ấy.
Hai người ngồi một hồi trong khoảng không yên tĩnh, đến lúc ngọn lửa trong miếu bắt đầu yếu dần, hai người mới đứng dậy, cùng đi dạo ở bên ngoài một vòng. Sau khi xác định xung quanh chẳng có ai, chỉ có thiên nhiên và cơn gió lạnh thoang thoảng, thì họ mới yên tâm tiến vào không gian.
Việc đầu tiên Chu Oánh làm là lấy một túi bột mì nguyên cám nặng hai mươi lăm kg từ trong nhà kho ra, sau đó, nàng bắt đầu dùng tinh thần lực thu hoạch nông sản và hoa quả đã chín ở trong không gian.
Mà bên phía Cố Thừa Duệ, hắn đi đến bên cạnh sông, leo lên chiếc tàu điện nhỏ đã được cải tiến, hắn khởi động tàu chạy đi cho ăn các loại động vật ở đây, nhân tiện kiểm tra sức khỏe, tiến độ sinh trưởng và sinh sản của bọn chúng.
Sau khi Chu Oánh đã hoàn thành công việc thu hoạch, nàng quay người tiến vào trong nhà máy, khởi động máy ép nén bột, lò hấp cùng máy trộn, để hấp bốn trăm cái bánh bao nguyên cám, cùng với hai trăm cái bánh bao thịt bò hành tây.
Cuối cùng, nàng quay về biệt thự nấu một nồi cháo gạo lứt tím than, nàng còn trộn thêm vào đó rất nhiều loại thực phẩm khác.
Khi cháo đã sôi sục thì nàng tắt bếp, nàng bắt đầu thư giãn và hưởng thụ cuộc sống với bồn tắm nước nóng. Sau khi mặc áo ngủ, lau tóc xong xuôi, tiến vào giai đoạn skincare, lúc này nàng mới có cơ hội nghiêm túc quan sát vẻ bề ngoài của cơ thể nàng hiện tại.
Khuôn mặt nhìn qua thì giống 80% so với kiếp trước, mặt trứng ngỗng, mắt đào hoa, mũi cao thẳng, môi anh đào chúm chím đầy đặn, có thể nói ngũ quan trông tinh xảo hơn nhiều so với kiếp trước.
Nhưng ngũ quan có đẹp thì cũng không cứu nổi màu da vàng lại khô ráp kia, xem ra nàng phải chăm sóc và tút tát bản thân thêm nhiều chút.
Về phần dáng người thì cơ thể này trưởng thành chỗ nào cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, trông cực kỳ hoàn hảo, chiều cao khoảng chừng 1 mét 65, nếu như có thể cao thêm 3 hay 5 centimet nữa thì trên cả tuyệt vời.
Bên phía Cố Thừa Duệ thì sau khi cho ăn xong, thu hết đống đậu phộng mà Chu Oánh phơi vào, hắn có đến xưởng để ép khoảng 50kg dầu đậu phộng.
Sau khi hắn trở về phòng, đập vào mắt trước tiên là hình bóng vợ mình đang đứng chăm chú soi gương, hắn cười cười, đi đến cạnh nàng đánh giá: "Nàng vẫn đẹp như ngày nào, có điều nhìn còn hơi non, làm ta không xuống tay được."
Chu Oánh nghe thấy thế thì nở một nụ cười cực kỳ xấu xa, nàng ghé vào bên tai hắn, nhẹ nhàng hôn vào tai hắn, trêu ghẹo: "Thật không đó?"
Cố Thừa Duệ cảm giác âm thanh dịu dàng như lông vũ kia đang cào nhẹ vào tai mình, cùng với hơi thở ấm áp lọt vào bên trong, hắn ngay lập tức nghiêng người né tránh trong vô thức.
Đồng thời, máu trong người như dồn thẳng hết lên đầu, khiến cho đầu óc của hắn trong nháy mắt ong ong trống rỗng, lỗ tai cũng đỏ ửng theo.
Có điều, hắn phản ứng lại rất nhanh, quay đầu lập tức cắn cổ nàng một cái, sau đó hắn lột sạch đồ trên người, chỉ chừa một cái quần đùi rồi tức tốc phi vào nhà vệ sinh.
Mà Chu Oánh hơi ngơ ngác trước hành động của hắn, nàng không cam lòng chịu thua khi sờ vào vết cắn trên cổ, nhưng mà thấy bóng lưng hắn chạy trối chết như thế thì nàng bật cười vui sướng.
Một lát sau, khi nàng đã phun nước cấp ẩm cho da, nàng gom quần áo của hai người để vào trong máy giặt, bật chế độ giặt – tẩy xong thì bỏ vào phòng ngủ.
Sau đó, nàng bắt đầu đi giặt đồ lót phù hợp với dáng người hiện giờ của bọn họ.
Không lau sau, Cố Thừa Duệ khoác áo ngủ đi ra từ trong nhà vệ sinh, một mặt phiền muộn vì không thể vắt khô được bộ tóc dài này.
Chu Oánh tiến lên nói: "Tóc đâu phải cái gì đâu mà chàng vắt như thế, nhất là với tóc dài, phải lau nhè nhẹ thôi, chứ không rất dễ rụng tóc đó. Nếu chàng muốn nhanh thì chỉ có dùng máy sấy tóc mới nhanh được thôi."
Sau đó, Chu Oánh nhận lấy khăn, nhẹ nhàng lau khô tóc cho hắn.
Cố Thừa Duệ buồn bực nói: "Sao trước đây ta lau khô tóc cho nàng thấy dễ lắm mà ta, giờ tự làm cho chính mình thì cứ bị khó chịu ấy."
"Đó là do ta đã lau tóc sắp khô rồi, huống chi bác sĩ còn chẳng tự chữa bệnh cho mình được mà, cứ từ từ là chàng sẽ quen thôi."- Lúc Chu Oánh dứt lời thì tóc của Cố Thừa Duệ cũng sắp khô.