"Cũng đúng, vậy mình đi mua gạo trước đi."- Cố Thừa Duệ nói xong thì chỉ tay về hướng tiệm bán lương thực cách đó không xa.
Chu Oánh nhẹ gật đầu đi theo.
"Hai vị khách đây muốn mua gì ạ?"- Một chàng trai trẻ chạy ra tiếp đón bọn họ, nhiệt tình mời bọn họ vào.
"Gạo trắng này giá bao nhiêu?"- Cố Thừa Duệ chỉ vào loại gạo nhìn tốt nhất ở đây, hỏi.
"Gạo trắng tám văn tiền, gạo tấm cùng với gạo lức là sáu văn tiền."- Người đó trả lời.
"Vậy còn bột này?"- Chu Oánh chỉ vào bột mì hơi ố vàng, hỏi.
"Loại tinh mịn thì tám văn tiền, còn loại đen hơn thì năm văn thôi."- Chàng trai đó quay đầu trả lời, khi hắn ta thấy nàng đi về hướng bao gạo kê thì trực tiếp báo giá luôn: "Gạo kê và loại gạo vàng có giá năm văn tiền, gạo nếp mười văn tiền, hạt cao lương* giá ba văn tiền."
* Hạt cao lương:
Chu Oánh và Cố Thừa Duệ không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, cả hai đều vô cùng kinh ngạc, quả thật giá hàng ở đây không hề thấp tí nào, cũng không trách vì sao trước đây Lưu thị lại tính toán một cái bánh bao với họ như vậy.
Sau đó, Chu Oánh nói: "Vậy ngươi cân cho chúng ta hai ký rưỡi gạo trắng, với một ký gạo kê đi, dùng bao túi trong tiệm của ngươi luôn nha, ta trả tiền."
"Dạ được, xin hai vị chờ một lát."- Người bán gạo lên tiếng đáp lại, sau đó quay người đi cân gạo.
Mà bên này, Cố Thừa Duệ nghiêm túc đi dạo qua một vòng cửa tiệm, hắn phát hiện tất cả lương thực đều gia công rất sơ sài.
Ví dụ như loại gạo trắng này, bên trong vẫn còn một ít gạo nát với xác gạo bị kẹt lại.
Hơn nữa, gọi là bột mì tinh mịn nhưng mịn tới 80% còn thấy không cố nổi, nói chi là mịn 100% đúng với cái tên của nó, phải xem lại cái gọi là tiêu chuẩn của loại bột này.
Sau đó, hai người rời khỏi tiệm bán gạo và bột, trực tiếp đi tìm chỗ mua nồi và muối.
Nồi và muối đương nhiên là sẽ đắt hơn gạo nhiều, muối có giá hai mươi văn tiền nửa ký, có điều muối này là muối hạt to, cho nên bọn họ chỉ cần nửa của nửa ký là đủ sống rồi.
Thêm một cái nồi gang ba lít với hai quai nồi hai bên, phải tốn một trăm năm mươi văn tiền, với một cây rìu đốn củi năm mươi văn tiền nữa.
Sau khi bước ra khỏi tiệm rèn, số tiền trong tay bọn họ cũng không còn dư bao nhiêu.
Vì thế hai người đành phải chọn quay trở về, trên đường về lại tốn thêm mười lăm văn tiền nữa để mua nửa ký mỡ heo, năm văn tiền mua một tấm thớt bằng gỗ trúc, cuối cùng họ bỏ ra hai văn tiền để mua hai củ cải trắng cỡ vừa.
Khi hai người quay trở lại miếu Mẹ, mặt trời cũng đã sắp xuống núi, Cố Thừa Duệ buông đồ vật để xuống đất rồi nói: "Bé con, ngươi ở lại rửa nồi với rìu nhé, ta đi nhặt một bó củi về."
"Được, vậy ngươi nhớ về sớm một chút."- Chu Oánh nói xong thì đi vào trong không gian, nàng ôm một thùng nước ra, sau đó còn tìm hai khối đá trên kệ lò, rồi nàng bắt đầu ngồi rửa nồi, rìu, và thớt bằng nước nóng.
Khi đã rửa mọi thứ xong xuôi, nàng mới lấy mỡ heo ra, dùng dầu nóng tráng nồi, đao với thớt rồi phơi chúng sang một bên.
Không lâu sau, nàng cầm một miếng đậu hũ từ trong không gian ra, cộng với hai vắt bún, một cái nồi đất, định nấu món đậu hũ hầm cải trắng trong nồi đất.
Lúc này, nàng mới phát hiện bọn họ không có chuẩn bị bát đũa và thìa, nàng đành phải vào trong không gian lấy một bộ ra.
Khi nồi canh đậu hũ cải trắng của nàng đang nghi ngút khói, Cố Thừa Duệ cũng khiêng một bó củi không lớn lắm trở về.
Chu Oánh lập tức chạy ra nghênh đón, nàng vươn tay định nhận lấy bó củi.
Cố Thừa Duệ nhanh nhẹn lách mình né tránh: "Cứ để cho ta, nàng đừng sờ vào, bẩn tay."
Hắn dứt lời thì đặt bó củi sang một bên, sau đó mở dây thừng ra, lấy vài nhánh củi quăng vào đống lửa: "Ta nhớ trong không gian cũng có cất không ít củi, chắc phải vào lấy thêm một ít, gió ngoài trời lạnh như vậy, không thể để lửa này dập tắt."
"Được, chàng rửa tay rồi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi mình tính tiếp."- Chu Oánh nói xong thì đi vào không gian một lúc, rồi nàng cầm ra sáu cái bánh bao.
Sau khi hai người cùng quây quần ăn một bữa cơm gia đình, lập tức tụm lại bên đống lửa, vừa sưởi ấm vừa uống thuốc.
Chờ hai người uống xong thuốc của riêng mình, Chu Oánh mới bỏ nồi đất và bộ bát đũa thìa vào trong không gian. Khi nàng quay đầu thì đập vào mắt là bóng dáng cô đơn của Cố Thừa Duệ - người đang chăm chú ngắm mặt trăng sáng qua khung cửa sổ, nàng mím môi, nhẹ nhàng bước tới rồi ngồi xuống cạnh hắn: "Chàng nhớ nhà à?"
Cố Thừa Duệ vươn tay ôm nàng vào lồng ngực mình: "Nàng đoán đúng rồi, cũng không biết nhà trong trí nhớ bây giờ như thế nào, nhóc con Thừa Tuấn không biết có thể tự bước tiếp hay không."
"Ngươi cứ yên tâm đi, đừng nhìn nhóc ấy bình thường cà lơ phất phơ, chứ thật ra rất thông minh và hiếu thảo, nếu chúng ta không còn sát cánh bên nhóc nữa thì nó cũng sẽ tự biết bước tiếp trên con đường của mình. Còn về phần cơm áo gạo tiền, đã có nông trại sinh thái và khu phố ẩm thực chúng ta để lại gánh bớt phần nào, chỉ cần mấy nhóc giữ vững tiến độ kinh doanh trước đây, tiền cũng đủ ăn sung mặc sướng cả một đời rồi."
Cố Thừa Duệ nhẹ giọng đáp lại, hắn quay đầu dịu dàng hôn lên trán nàng một cái, sau đó tiếp tục ôm chặt nàng trong lòng, không nói gì thêm.
Mà Chu Oánh cũng phối hợp theo hắn, nàng nhích người vào trong lồng ngực hắn, sau đó tìm một vị trí tựa đầu dễ chịu rồi nhắm mắt lại.
Đồng thời, trong lòng nàng cũng dấy lên chút phiền muộn, bởi vì ngoại trừ hắn thì nàng không còn ai để cảm thấy lo lắng nữa cả.
Ở kiếp trước, cha mẹ của nàng ly dị lúc nàng chỉ mới vỏn vẹn ba tuổi, sau đó hai phụ huynh đã bỏ con gái mình lại cho ông nội nàng – một vị đầu bếp.