Trước khi quay lại, vì để cho người nhà Phó gia không sinh ra chút nghi ngờ nào, nàng đã cố ý dành ra một ít không gian để để một ít lương thực khô ở cái phòng phía sau của xe ngựa.
Phó Giang Hoằng vẫn rất nghi ngờ: "Nhiều đồ như vậy, thì một cái xe ngựa cũng không thể đựng vừa."
Phó Yến Đình lại đứng ra nói: "Vẫn còn có một ít đồ thì đã để cho hạ nhân trong phủ cầm đi rồi."
Phó Giang Hoằng đột nhiên nhận ra: "Thì ra là như vậy, vậy thì cầm đi thì cầm đi!"
Phó Hầu Gia ở một bên cũng đã nhìn thấy đồ đạc cũng đã chuẩn bị khá đầy đủ, người cũng đã đến cả rồi, lập tức phân phó: "Lão đại, còn đem thê tử của con, lão nhị, lão tam cùng nhau ngồi một chiếc xe ngựa, còn ta và nương và cả Lai Phúc, Thanh Nhi sẽ ngồi một xe ngựa."
Lai Phúc là quản gia của Phó gia, cũng là người thân cận của Phó Hầu Giá, ngày trước đã cùng nhau ở trong quân đội kề vai sát cánh cùng nhau đánh trận, là một người rất thông minh, vì không thành thân không có con, cho nên đã bằng lòng đi theo làm người của Phó gia.
Thanh Nhi là nha hoàn bồi giá của Phó phu nhân, dù cho có chết cũng phải đi theo phu nhân, Phó phu nhân cũng bất lực chỉ đành đem nàng ta theo.
Còn những nha hoàn khác đều là người có phụ mẫu, con cái, đương nhiên là sẽ không nguyện ý cùng bọn họ chạy trốn, bọn họ sau khi thấy xe ngựa của Phó Gia ra khỏi Thành thì sẽ nhận lấy bạc mà Phó phu nhân đã đưa cho rồi lén lút rời khỏi Phó Gia.
"Đúng vậy, phụ thân!"
Mọi người trong phòng đều đồng thành đáp lại, lần lượt đi thay y phục, rồi cũng lần lượt mà lên xe ngựa.
Người đánh xe ngựa là người bằng hữu tâm giao của Phó lão gia lúc ở trong quân đội, ông ấy mặc một bộ y phục bình thường như nông dân, bắt chước dáng vẻ của những người bán rau, tìm một con đường nhỏ để rời khỏi Đô Thành.
Con đường nhỏ này là do Phó Yến Đình đã tình cờ tìm ra được, là một ngọn núi thấp nhỏ cạnh những hồ sông, dọc theo chân núi là một rừng cây phong, cứ đi tiếp qua một cái hang động là có thể trực tiếp đến phía bên ngoài của Thành.
Trên đường đi, người của Phó Gia đều run rẩy sợ hãi, nếu mà lúc này Hoàng Đế mà phái người đến để giết, thì tất cả bọn họ coi như xong đời.
Chử Trần Âm ngồi trong xe ngựa, cảm nhận được Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành đang nhắm chặt mắt lại mà hít thở.
Một cáo bầu không khí căng thẳng này cũng làm cho nàng cũng vô thức mà tim đập nhanh.
Tuy là nàng là xuyên không đến đây, nhưng mà ở trong cái thế giới này, nàng cũng vẫn chỉ như là con kiến, chỉ cần dùng cái kiếm sắc nhọn rạch cho nàng một đường ở cổ, thì khiến nàng đau đớn mà vùng vẫy, cho đến khi ngừng hô hấp.
Cái cảm giác chết này, nàng rất rõ.
Lúc này Phó Yến Đình đột nhiên nhét vào tay nàng một quả vải, dùng một giọng nói ngang ngược ngỗ nghịch mà cười nói với nàng: "Đừng sợ, tên Hoàng Đế chó đấy muốn giết chúng ta không có dễ vậy đâu."
Chử Trần Âm quay ra trả lời bằng ánh mắt, liền nhận lấy quả vải mà hắn ta đưa cho nàng rồi bỏ vào miệng, trực tiếp dùng răng linh hoạt mà lột cái vỏ vải, sau đó liền ăn: "Ta không sợ, ta chỉ là cảm thấy có chút đói."
Nàng thật sự đã đói rồi.
Nguyên thân trước khi gả đến đây khoảng 2 3 ngày nay đã không ăn gì rồi, vốn định lúc cởi khăn trùm đầu ra sẽ đi ăn một vài miếng ngỗng quay, nhưng sau đó lại bận rộn việc dự trữ, bây giờ thì đã bị đói tới mức ngực như dán vào lưng.
Khi nghe thấy nàng bảo đã đói rồi, Phó Giang Hoằng cà Phó Hưng Thành từ trong bầu không khí căng thẳng, mỗi người đều lấy ra một cái bánh thịt đưa cho nàng.
"Tẩu tẩu, lúc đi vội vàng quá, tẩu ăn tạm cái này đi."
Chử Trần Âm liền trực tiếp cần lấy: "Đa rạ nhị đệ, đa tạ tam muội."
Nàng nói xong liền cầm lấy bánh thịt lên ăn một cách ngồm ngoàm.
Xe ngựa tăng tốc tiến về phía trước, trong xe liền hơi xóc, lúc mà bầu trời cũng dần trở nên sáng, thì bọn họ cũng đã bình an mà rời khỏi thành.
Cùng với những ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào.
Vạn Thừa Tướng đã cầm theo một đám quân binh và thị vệ đến hầu phủ và bảo vây xung quanh, sau đó liền cùng nhau xông vào.
Đám người này như bọn côn đồ vậy, từng người từng người một đều xông vào trong đó, chạy đến mức cánh cửa còn tạo ra những tiếng động.
Sau đó, lục soát tìm kiếm một lượt, trong phủ đều trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.
"Khởi bẩm đại nhân, trên trên dưới dưới của hầu phủ, tất cả người đều đã chạy hết rồi!" lính cầm đầu của quan binh báo cáo với Vạn Thừa Tướng.
Vạn Thừa Tướng trợn tròn mắt, khó có thể tin được mà nhìn vào căn phòng đều đã trống rỗng, rõ ràng ở trong viện vẫn còn treo khắp nơi những đèn lồng đỏ, tấm lụa đỏ, tại làm sao mà lại không thấy một bóng người.
Chẳng có lẽ trong một đêm bọn họ đều biết mất hết rồi?
Toàn thân của hắn bắt đầu run lên bần bật, sải những bước chân lớn tiến về hậu viện, mở liền vài cái cửa, sau đó nhìn thấy trong đó mọi thứ đều trống rỗng, thậm chí ngay đến cả một bức tranh cũng không để lại.
Vạn Thừa Tướng tức giận tới lúc không đứng vững, liền ngã ngồi xuống cái ghế.
Lúc này, lại có thêm một tên quan binh hớt ha hớt hải chạy tới báo cáo: "Đại nhân, vừa rồi hạ quan cũng đã đi lục soát, điều tra kho của Phó Gia..."
Mắt của Vạn Thừa Tướng bỗng sáng rực lên: "Không tồi, nhà kho, vàng và bạc ở trong nhà kho bọn họ sẽ không mang đi, nhất định là vẫn còn ở trong đó!"
Mặt của các quan binh lập tức tái nhợt trắng bệch, cúi mặt xuống, có chút ngập ngừng do dự mà nói: "Đại nhân, kho ở hầu giá đều đã kiểm tra qua rồi, bên trong đó không những không có vàng, mà ngay đến cả một đĩa đồng cũng không có!"
"Một cái đĩa đồng cũng không có sao?" Vạn Thừa Tướng kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt như thể sắp rơi con ngươi ra ngoài vậy, bộ râu cũng thuận theo đó mà khẽ run lên nhẹ.
Đám quan binh càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa: "Đúng vậy thưa đại nhân!"
Vạn Thừa Tướng nghệ thấy vậy liền nhanh chóng đứng bật dậy liền đi đến hướng của nhà kho.