Thế Tử Phu Nhân Mang Không Gian Cứu Vớt Hầu Phủ

Chương 9


2 tháng

trướctiếp

Cái khoảnh khắc nhìn thấy cái nhà kho trống rỗng thì giây phút đó hắn cảm giác như cổ họng của mình như bị ai đó đang bóp chặt, khó thở, tại nghe những tiếng ù ù.

Đôi chân của hắn lúc đó mềm nhũn, toàn thân trực tiếp ngã xuống đất.

Các quan binh ở bên cạnh cũng liền lập tức chạy đến: "Đại nhân!"

Phải biết là lần này hoàng thương đã có mưu tính muốn lục soát Phó Gia, một phần nguyên nhân là vì nhà kho của nhà bọn họ, Hoàng Thượng muốn lấy vàng của Phó gia để lấp đầy kho bạc của nước.

Nhưng mà tình hình hiện nay kế hoạch của bọn họ đã thất bại rồi.

Vạn Thừa Tướng ngã xuống đất, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên tức giận đến mức hơi có giật, hướng về những người quan binh bên cạnh nói: "Nhanh! Mau đem chuyện này bẩm báo cho Hoàng Thượng!"

Sau khi nói xong, lồng ngực ngột ngạt đến mức không thể thở nổi, nhẹ nhàng mà vỗ vào lồng ngực, tiếp đó lại truyền đến một tiếng hét xe tải: "Đuổi theo! Đuổi theo cho ta! Cho dù phải dùng đến thủ đoạn nào thì cũng phải bắt bọn chúng đến đây cho ta!"

"Vâng, đại nhân!" Quan binh nhanh chóng tiếp lời rồi lui xuống.

Phía bên này, Vạn Thừa Tướng tức giận đến mức muốn đột quỵ.

Còn về phía khác, hoàng cung và Thượng thư phút cũng đang có một cuộc cãi vã.

Ở trong Thượng thư phủ, Chử phu nhân đang quát một bà tử ở bếp: "Cả một buổi sáng, các người chỉ đưa cho ta vài cái màn thầu?!"

Bà tử ở bếp quỳ xuống đất, run rẩy mà đáp lại: "Phu nhân, buổi sáng lúc mà nô tỳ tỉnh dậy, thì đã phát hiện phòng bếp của nhà chúng ta đều đã trống rỗng rồi!"

"Trống rỗng rồi? Cái gì trống rỗng ? Không đưa ngân lượng để các ngươi làm việc sao? Chỉ còn thừa vài cái màn thầu này đưa cho ta sao!" Chử phụ nhân đưa tay ra véo mạnh vào cánh tay của bà ấy.

Bà tử làm việc ở bếp đau đến mức kêu lên: "Phu nhân, thật sự đều đã trống rỗng rồi, nếu người không tin thì đến mà xem, đừng nói đến là màn thầu, ngay cả đến một hạt gạo cũng không có!"

Chử Phu nhân dùng lực đẩy bà tử làm việc ở bếp một cái, nhìn về phía các nhà hoàn đang đứng ở bên cạnh nói: "Đỡ ta đi xuống bếp để xem!"

"Vâng, phu nhân." Các tiểu nha hoàn liền lập tức cúi đầu mà đỡ lấy phu nhân.

Cả một đám người đều đi xuống bếp.

Sau khi Chử phu nhân nhìn thấy bếp trống rỗng, ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa thì ngất đi, đừng nói đến tiền gạo dầu muối, ngày đến cả nồi xoong bát đĩa cũng bị thiết đi một vài cái.

Bà ấy nổi giận liền đem tất cả các thuộc hạ ở bếp liền bắt lại, cho người đi bẩm báo lại với Chử Thượng Thư.

Sau đó, ở phía của Chử Thượng Thư cũng rất rối bời, ông ấy biết được chuyện nhà kho đã bị trống rỗng, cực kỳ tức giận liện đi xuống nhà kho, nhìn thấy kho trống trơn, vẫn còn để lại hai từ "khốn kiếp", tức đến mức châm giẵm thật mạnh xuống đất. ngồi ở dưới đất không ngừng run rẩy: "Đồ khốn! Đã trộm đồ của ta còn dám chửi ta là đồ khốn! Thật tức chết! Tạ sẽ lấy mạng nhà ngươi."

Ông ta vừa dứt lời, thì có một người hầu chạy đến: "Lão gia, kho lương thực cũng trống rỗng rồi! Yến huyết của ngài cũng không còn nữa!"

"Cái gì... Yến Huyết của ta..." Chử Thượng Thư trợn tròn mắt, ngậm một cục tức, mắt trợn trắng rồi ngất lịm đi.

"Lão gia ! Lão gia!"

Trong phủ truyền đến một tiếng hét thật lớn.

Đại tiểu thư của Chử Gia vốn dĩ vẫn đang oán trách vì buổi sáng nay chưa ăn được tổ yến, nhưng rất nhanh cũng đã nghe được tin rằng trong kho đã bị trống rỗng rồi, có cả thông tin phụ thân bị bệnh, đến lúc này không còn gì để kiêu kỳ nữa rồi, trực tiếp đi đến trước tiền viện.

Người cả nhà đều vây quanh lại khóc, mắng, lo lắng mà phái người đi điều tra, điều tra cả ngày thì cũng không điều tra ra được cái gì.

Kho lương thực và nhà kho, nhiều đồ như vậy, trừ Đại La thần tiên, thì ai cập thể chỉ trong một đêm thần không biết quỷ cũng không biết mà đã dọn đi toàn bộ ?

Bọn họ cũng chỉ bất lực phái người đi đem những đồ quý giá, có giá trị ở trong nhà đem đi bán hết.

Tuy nhiên, cho dù có đi bán, thì cũng không có thể so sánh với cuộc sống chất chồng cả núi trân châu đá quý của họ ngày trước.

Chử phu nhân dường như đã già thêm đi mấy tuổi, ngồi ở trước cửa phòng nhà mình, vừa khóc vừa mắng mỏ, : "Cái người đó phải giết ngàn đao, thật là độc ác, nếu mà để ta bắt được các ngươi, các ngươi chết chắc!"

Cùng lúc đó ở trong hoàng cung, Hoàng Đế đã dùng thời gian của cả một buổi sáng để đi tìm cái bình.

"Cái bình của trẫm đâu?! Cái bình của trẫm đâu?!"

Ông ta nhấc quần lên, giậm chân.

Phải biết là nếu ông ta không có cái bình đính đầy đá quý đấy thì sẽ không đi tiểu được.

Hoàng Đế gấp gáp cứ quay vòng vòng, bàng quang như muốn nổ tung.

Lúc này có một người thái giám không sợ chết nói với ông ta phòng thuốc và phòng ăn ở trong cung đều đã bị trống rỗng hết rồi.

Hoàng Đế bất ngờ sửng sốt, cho rằng bản thân mình đã nghe nhầm rồi: "Cái gì? Phòng ăn và phòng kho thái y viện đều trống rỗng rồi sao?"

Tiểu thái giám gật đầu: "Tuân lệnh điện hạ."

Hoàng Đế nhịn đi tiểu cho nên sắc mặt đỏ bừng bừng như màu gan lợn, toàn thân bắt đầu run rẩy: "Hoàng cung của trẫm trước nay đều được cảnh gác nghiêm ngặt, rốt cuộc là người nào đã trộm đi đồ vật trong cung của Trẫm?!"

Tiểu thái giám run rẩy đáp: "Nô tài không biết, những sĩ binh trực canh gác đêm qua đều đã bị ngất lịm đi, chờ đến lúc họ tỉnh lại thì mọi thứ đã trống rỗng hết rồi."

"Làm gì có lẽ đó! Phế vật! Đều là phế vật!" Hoàng Đế vỗ ngực, suýt chút nữa không thể thở được.

Tiểu thái giám cũng nhanh chóng đứng dậy tiến về phía trước giúp ông ta vuốt lưng: "Hoàng Thượng xin người đừng tức giận."

Hoàng Đế cau mày lại xuất hiện ra những nếp nhăn, xoa vào lồng ngực đang đau nhói của mình, vô cùng tức giận mà nói: "Có bọn cướp này, thật là to gan, bọn họ dám sỉ nhục trẫm! Sỉ nhục trẫm!"

Nói rồi, hộ một cái thật mạnh ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp