Chử Trần Âm cau mày, nhanh chóng rút ra một con dao găm từ thắt lưng, sải bước tiến về phía trước, nhanh chóng đâm vào ngực hắn.

Một tiếng rắc vang lên.

Nàng di chuyển rất nhanh, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên phát hiện Phó Yến Đình đã lấy ra một con dao găm và đâm vào cổ họng của tên đầy tớ trước mặt nàng.

Cổ họng tên đầy tớ bị cắt ngang, hắn ta không kịp hét lên một tiếng đau đớn chỉ có thể thè cái lưỡi đỏ tươi đầy máu ngã xuống đất, mắt trợn trừng tắt thở.

Chử Trần Âm dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Phó Yến Đình bên cạnh, người này vừa nãy còn tươi cười vui vẻ với nàng nhưng giờ đây trong mắt ngập tràn ác liệt ra tay tàn nhẫn, trong lòng không khỏi thở dài.

Quả nhiên, hỗn thế ma vương không chỉ là nói xuông.

Phó Yến Đình thu hồi dao găm, lấy khăn tay lau vết máu trên đó, sau đó khôi phục lại bản tính ngang ngược thường ngày: "Chúng ta đi nhanh thôi!"

Chử Trần Âm lập tức hồi phục tinh thần, gật đầu đáp: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu ?"

Phó Yến Đình nhìn về phía hoàng cung, nhướn mày cười nói: "Đi tặng cho cẩu hoàng đế một phần lễ vật."

Chử Trần Âm ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của hắn: "Tuy quốc khố trong cung trống rỗng, nhưng trong đó vẫn có rất nhiều thứ tốt, chúng ta sẽ dọn hết những thứ ăn được cũng như trị bệnh đáng giá."

Phó Yến Đình nghe xong quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chút tán thưởng, hắn nhướn mày gật đầu: "Vừa hay ta cũng có ý như vậy, đi thôi."

Nói xong, hắn vòng tay qua eo nàng và dẫn nàng nhảy lên mái nhà.

Mặc dù Chử Trần Âm giỏi tàng hình nhưng cũng không bì được với khinh công của Phó Yến Đình ai bảo hắn là người cổ đại cơ chứ?

Còn là một người cổ đại võ nghệ cao cường.

Có khinh công của Phó Yến Đình và bản đồ sống trong đầu hắn

Chẳng mấy chốc họ đã đến ngự thiện phòng và trữ thiện phòng

Trong cung rất nhiều đồ tốt, rau quả, gà, vịt, đầu cá, trứng gà trứng vịt được cống nạp từ nước ngoài nhiều vô số kể.

Trong số đó có củ cải, hành tây, tỏi tây, vải thiều, đào, mận, nho, lựu, cam, lê, mơ, táo, chà là, nhãn, anh đào, chuối, mận, bưởi, v. v. mà Chử Trần Âm quen thuộc.

Ngoài ra còn có tổ yến, vi cá chân gấu, thịt nai, ... mà bách tính bình thường không bao giờ được ăn.

Nhìn những nguyên liệu xa hoa lãng phí này, Chử Trần Âm không khỏi chửi rủa: "Hôn quân, hèn chi mà ngân khố trống rỗng."

Nói xong, nàng bẻ một quả vải và cắn một miếng.

Ngọt ngào, thật sự rất ngọt thảo nào người xưa có câu: "Nhất kỵ hồng trần, Phi Tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai."*

*Bụi hồng ngựa ruổi, Phi cười nụ.

Vải tiến mang về, ai biết đâu!

Loại này ngon hơn nhiều so với loại vải thiều nàng thường mua với giá hơn mười nhân dân tệ một cân.

Phó Yến Đình nhét vải hắn đang cầm vào tay nàng, nhìn ra ngoài: "Nàng đã chuyển xong chưa?"

Rất nhanh sẽ đến giờ dần, các cung nữ sẽ lần lượt đứng dậy làm bữa sáng cho các chủ tử trong cung."Chuyển xong rồi, ta để cái này ra rồi đi thôi!" Chử Trần Âm hạt vải trong miệng ra, đặt đồ trong tay lên trên bàn trống, sau đó nhướng mày quay người đi về phía Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình quay đầu lại, không khỏi bật cười.

Cả căn phòng được dọn hết sạch bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu rùa

Nhưng lần này, chiếc đầu rùa đó có một quả trứng thối đặt bên cạnh

Quả nhiên là phu thê khác biệt.

Sau đó, hai người đi tới thái y viện và kho dự trữ các vị thuốc được cống nạp.

Sau khi hai phu thê đã trốn khỏi những thị vệ đi tuần tra, mở cái cánh cửa của nhà kho ra, ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc.

Bên trong đó ngoài có các loại thuốc phổ thông như đỗ trọng, phụ tử, thủ ô, tam thất v. . v thì vẫn còn có rất nhiều dược liệu quý hiếm như nhân sâm, đông trùng hạ thảo, linh chi, nghệ tây, nhung hươu, da lừa, v. v. .

Cái tên Hoàng Đế chó này cũng biết cách hưởng thụ thấy đấy chứ.

Chử Trần Âm cũng không ở lại đây lâu, liền đem hết số dược liệu này mang vào không gian, không để lại cho Hoàng Đế chút nào.

Cuối cùng thì bọn họ cũng đi càn quét một lượt các cũng, những thứ như Dạ Mình Châu, trâm cài tóc bằng vàng, trâm cài hình phượng, những thứ có thể đem đi đều sẽ đem đi hết, ngày đến cả cái bình đính đầy đá quý của tên Hoàng Đế chó cũng đem đi.

Thời gian cứ thế mà trôi qua.

Vào lúc ba khắc của giờ dần, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đã nhanh chóng đi đến Phó phủ, lúc này cũng khoảng 3 giờ 40 phút sáng sớm.

Phó Hầu Gia và Phó phu nhân cũng đã chuẩn bị đầy đủ xe ngựa, chỉ chờ hành động.

Phó phu nhân nhìn thấy Phó Yến Đình đã quay trở lại, vội vàng mà hướng về phía hắn hỏi: "Lão đại, kho chứa đồ nhà chúng ta đều trống rỗng cả rồi, còn có cả chăn ga gối đệm của ta, phụ thân con, và cả nhị đệ, tam muội đều đã trống rỗng cả, là do con làm phải không?"

Phó Yến Đình gật đầu: "Phụ mẫu, đều là đồ con làm đấy, mọi người cứ yên tâm đi, còn đã phái người đem những đồ vật này đi giấu thật kĩ, chờ đến lúc chúng ta đều bình an thì sau đó mới đem những thứ này lấy ra."

Chử Trần Âm đứng ở bên cạnh cũng vui mừng khôn xiết, nếu không phải là đã tìm được một trợ thủ như Phó Yến Đình thì nàng cũng không biết phải làm sao để cho những lời nói trở thành hiện thực.

Vào lúc này, tam tiểu thư Phó Giang Hoằng cảm thấy thật kỳ lạ mà hỏi: "Thật kỳ lạ, phòng bếp của nhà chúng ta cũng đã trống rỗng rồi, muội vẫn còn muốn mang theo bên người một ít lương thực khô."

Chử Trần Âm cười và nói: "Tam muội, ta và đại ca của muội đã có chuẩn bị một ít lương thực khô rồi, chính là ở một cái phòng phía sau ở trên xe ngựa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play