Chử Trần Âm lắc đầu, mắt hạnh cong cong nói: "Chưa đâu, còn có thể bỏ thêm được đấy."
Phó Yến Đình cười tới xuân phong đắc ý, xua tay như đang chào diễu hành, lấy ra một tấm bản đồ cửa hàng trải lên bàn.
Chử Trần Âm đến gần hắn hỏi: "Tướng quân, chàng muốn trộm quốc khố sao?"
Phó Yến Đình gạt đi lọn tóc trên vai, bước lên ghế, lấy bút vẽ vài vòng tròn trên bản đồ: "Quốc khố có gì hay mà mang đi chứ? Bên trong chẳng có gì đâu, chi bằng chúng ta lấy của mấy nhà này đi."
Chử Trần Âm nhìn xuống, nhìn thấy khu vực khoanh tròn là phủ Vạn tể tướng, phủ Lưu thái phó, phủ của nguyên thân gia đình Lưu thượng thư cùng một số phủ đệ của quan lại mà nàng không nhận ra.
Nàng kinh ngạc nhìn một hồi, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng nói thầm tiểu huynh đệ à đỉnh đấy chàng tuyệt vời luôn. Nếu không phải nàng xác nhận mấy lần, thì nàng thật sự cho rằng Phó Yến Đình cũng xuyên qua đây.
"Được rồi, bây giờ chúng ta có thể khởi hành, nếu không thời gian sẽ không kịp mất." Chử Trần Âm nghiêm túc nói.
Dựa theo thời gian mặt trời mọc, họ rời đi càng sớm thì càng tốt.
Phó Yến Đình ngước mắt nhìn nàng: "Chỉ là nhà Chử Thượng Thư nhà nàng, nàng cũng lỡ xuống tay sao?"
Chử Trần Âm ánh mắt lạnh lùng, nhếch lên khóe miệng cười nói: "Tướng quân, chàng quên à, ta không phải tiểu thư Chử gia."
Phó Yến Đình chợt nhận ra: "Đúng vậy, nàng đã từng nói, nàng xuyên tới đây."
Chử Trần Âm cũng không có giải thích quá nhiều, nguyên nhân chính khiến nàng lãnh đạm đối với sở gia ngoại trừ điểm kia ra thì chính là vì nguyên thân mang cực kì nhiều oán hận đối với những người trong phủ Chử Thượng Thư.
Thượng thư phủ Chử đại nhân có ba nhi tử và ba nữ nhi, nguyên thân Chử Trần Âm vốn là con thứ ba, là con của một nha hoàn trong nhà bị Chử Thượng Thư cưỡng hiếp mà sinh ra.
Chử phu nhân có ác cảm với nha hoàn này nên sai người ném nàng ấy vào kỹ viện, qua vài ngày nàng ấy đã vong thân.
Nghe nói lúc chết ruột đã bị moi ra bên ngoài.
Chử Thượng Thư nghe xong đau khổ, nhưng ông ta là một kẻ hèn nhát, dám giận không dám nói. Về sau, Chử phu nhân giả vờ nhận nuôi nàng, ngày thường coi nàng như người hầu rửa chân, không phải bị đánh chính là mắng, sống trên đời mười mấy năm, nàng chưa bao giờ được ăn no uống nước rửa chân còn nhiều hơn ăn cơm.
Khi Chử Trần Âm nhớ lại ký ức của nguyên thân, trái tim nàng đau đến run rẩy, đừng nói đến việc dọn sạch phủ thượng thư, kể cả muốn nàng tàn sát hết phủ nàng cũng bằng lòng.
Phó Yến Đình lấy một bộ y phục ngủ cho nàng mặc, hai người lướt như bay trên nóc nhà hướng về phủ thượng thư.
Chử Trần Âm hai người đều là bậc thầy lén lút, thần không biết quỷ không hay đi tới nhà kho của phủ thượng thư.
Bên ngoài nhà kho có người canh gác.
Để không bứt dây động rừng, Phó Yến Đình đã bỏ một ít thuốc mê để khiến họ nhanh chóng ngã xuống.
Chử Trần Âm phối hợp với hắn cực kì ăn ý, dùng kỹ năng bẻ khóa tổ tiên của mình để mở cửa nhà kho.
Nhà kho của Chử gia tuy không lớn bằng Phó gia nhưng lại có rất nhiều thứ tốt, ngoài trang sức, vàng bạc, lụa tơ tằm, sa tanh còn có rất nhiều ngọc bích cao cấp, người ta nói Chử Thượng Thư thích ngọc, quả thực là như vậy, bên trong ít nhất có mười rương ngọc các loại khác nhau đều có giá trị liên thành.
Chử Trần Âm nhìn thấy choáng ngợp dưới sự thúc giục của Phó Yến Đình, nàng hăng hái chuyển tất cả những thứ này vào trong không gian.
Sau khi chuyển xong kho này sẽ là kho lương thực trong bếp.
Ngoài gạo, ngũ cốc, dầu và các loại thịt lợn, vịt, cá thông thường, kho lương Chử gia còn có nhiều món ngon như tổ yến, bào ngư, hải sâm đủ loại sản vật trên núi dưới biển.
Chỉ riêng huyết yến thượng đẳng đã có một rương lớn.
Chử Trần Âm vui mừng khôn xiết, đem hết thảy dọn vào trong không gian, so với nàng dùng điện thoại di động đi mua sắm còn thoải mái hơn.
Sau một loạt thao tác, nàng đã dọn sạch kho thóc, không để lại một hạt thóc nào cho họ.
Chử Trần Âm cẩn thận nhìn ra ngoài, thấp giọng thúc giục Phó Yến Đình: "Tướng quân, có thể đi rồi."
Phó Yến Đình dừng lại, quay lại và nói: "Chờ đã, để ta lưu lại một thứ."
Chử Trần Âm nghi hoặc nhìn hắn: "Còn lưu lại cái gì?"
Chỉ thấy trên chiếc bàn trống không một con rùa thò đầu ra ngoài được đặt xuống
Phó Yến Đình vỗ tay, tiêu diêu tự tại đi về phía nàng, cười nhẹ nói: "Đi thôi!"
Chử Trần Âm sững sờ nhìn con rùa, khóe môi không khỏi giật giật, không biết nên khóc hay nên cười.
Khốn nạn-khốn nạn- quá khốn nạn!
Chử Thượng Thư có lẽ sẽ tức chết sau khi biết những thứ này.
Đỉnh, chàng ấy đỉnh thật sự!
Chử Trần Âm trong lòng thật sự ngưỡng mộ hắn.
Sau khi hai phu thê trẻ rời khỏi phủ thượng thư, họ đi theo bản đồ và đi đến phủ Vạn Thừa tướng, phủ Lưu thái phó và phủ đệ của các quan viên tam tứ phẩm thông đồng với nhau.
Những tham quan ô lại này trong nhà kho của họ kim tiền đầy đất, lương thực chất đống chuột bò khắp sàn.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình giống như mua sắm một phen, chưa đầy một canh giờ liền đã dọn sạch tất cả.
Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, đầy tớ vốn đang bị đánh thuốc mê liền lảo đảo đứng dậy.
Trong ký ức của nguyên chủ cũng có tên đầy tớ này, hắn ta là tay sai của đại nhan nhà này, dẫn đầu một nhóm côn đồ đi cướp lương thực của rất nhiều bách tính.
"Ngươi! Ngươi là ai?" Hắn lắc lắc cái đầu đang choáng váng của mình, phẫn nộ hét vào mặt bọn họ.